Ra khỏi khu bơi lội, Biên Biên cắm đầu đi thẳng về phía trước.
Cố Hoài Bích đút tay vào túi quần, thong thả theo phía sau Biên Biên, dù cô có làm gì thì cũng không thể lơ cậu đi được.
Cô liếm vết rách trên môi, quay đầu lại tức giận liếc cậu.
Cố Hoài Bích đi đến bên cạnh kéo tay Biên Biên, cúi người nhìn đôi môi đỏ ửng của cô.
Đôi môi mềm mại bị cậu cắn đến rách da, nhìn có chút thảm.
Cố Hoài Bích có hơi áy náy, duỗi tay vuốt ve khóe môi cô, dịu dàng hỏi: "Đau không?"
"Bị chó cắn, sao mà không đau chứ!"
Biên Biên kéo tay cậu ra, xoay người rời đi.
"Không phải chó." Cố Hoài Bích không ngại phiền giúp cô sửa lại: "Là sói."
"Anh chính là chó!"
Cố Hoài Bích mấp máy môi, thật ra chỉ cần cô thích thì cái gì cũng tốt.
"Đừng giận." Cố Hoài Bích đuổi theo cô: "Để tôi liếm cho, liếm rồi miệng vết thương sẽ lành lại rất nhanh thôi."
Biên Biên vội vàng che kín miệng lại: "Anh đừng mơ!"
Cố Hoài Bích chiếm được lợi nên lúc này có kiên nhẫn lạ thường, cậu đi tới nắm tay Biên Biên, dù thế nào cũng phải đan chặt mười ngón tay của cậu và cô lại với nhau, Biên Biên hất mãi cũng không hất ra được, đành mặc kệ cậu nắm.
"Đừng nóng."
Cố Hoài Bích cúi đầu dỗ: "Ai bảo cô cho ông đây ăn mấy thứ kỳ cục, bây giờ là hòa nhau được chưa?"
Biên Biên tức giận hỏi: "Vậy có phải là tôi cho anh ăn cái gì thì anh sẽ ăn cái đó hay không?"
"Đúng vậy."
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-trong-long-anh/1840229/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.