Sáng sớm ngày hôm sau, Biên Biên đi một mình đến nghĩa trang dưới chân núi Thúy Vi.
Theo như lời ông ngoại nói, ngọn núi này thật sự phải mở sở thú gì đó, sợ là nghĩa trang cũng phải dời đi.
Biên Biên có chút buồn, cô không muốn dời, mẹ cô thích hoa, xung quanh nghĩa trang ở chân núi có rất nhiều cây hoa anh đào, mùa xuân vừa đến, sẽ có mưa cánh hoa anh đào rơi xuống trên mộ của mẹ.
Có điều chuyện mở sở thú, Biên Biên cũng chẳng thể ra sức.
Cô cảm thấy mình vẫn còn khá bảo thủ từ trong xương, không thích thay đổi hay di dời, cho dù là sống lại một cuộc đời mới, Trần Biên Biên cũng vẫn là Trần Biên Biên, không bao giờ thay đổi.
Biên Biên ngồi ở bên cạnh mộ nói chuyện với mẹ một chốc, lúc quay đầu lại thì thấy cậu ngốc A Tùng đứng ở cổng nghĩa trang, ngơ ngác nhìn cô.
Từ khi cô cho A Tùng ngốc mấy viên kẹo, cậu ngốc A Tùng luôn đi theo cô, nhưng không dám tới gần cô, từ trên trấn đi theo tới nghĩa trang.
Thật ra nếu cậu nhóc này không phải bị ngốc và được tắm rửa sạch sẽ một chút, có lẽ là một đứa trẻ sáng sủa.
Biên Biên vẫy tay với cậu nhóc, bảo cậu nhóc lại đây, chỗ cô có kẹo.
Cậu ngốc A Tùng thấy Biên Biên chào mình, cậu nhóc sợ hãi mà tránh ánh mắt cô, vội vàng chạy mất. Tựa như món đồ thiêng liêng trong lòng cậu nhóc bị làm bẩn, mà người làm bẩn, chính là nhóc ấy.
Biên Biên nói chuyện cùng mẹ một lúc lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-trong-long-anh/1840223/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.