Cả một ngày Biên Biên đều có cảm giác chếnh choáng, mơ màng sắp ngủ, toàn thân mềm nhũn không có chút lực nào.
Lúc tan học, đi ngang qua sân thể dục, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Cố Hoài Bích.
Cậu mặc một chiếc áo bóng rổ mỏng chơi bóng cùng bạn bè trên sân thể dục. Sắc mặt cậu hơi tái, đôi môi khô khốc, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cậu, những nữ sinh của lớp 1 đang nhìn trộm cậu, còn giả vờ các kiểu.
Biên Biên nghĩ thầm, nếu không có những tin đồn thất thiệt, không biết Cố Hoài Bích sẽ tỏa sáng đến mức nào.
Cô vẫy tay với cậu, Cố Hoài Bích cố tình vờ như không thấy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả Phan Dương cũng nhìn thấy Biên Biên, cậu ta nói với Cố Hoài Bích: "Ôi, cô bạn thanh mai xinh đẹp của cậu đến kìa."
Cố Hoài Bích nghiêng đầu nhìn Biên Biên, cô mệt mỏi ngồi ở bên cạnh vườn hoa, gương mặt ửng hồng như phát bệnh.
Cố Hoài Bích ném bóng đi, chạy qua. Cậu ngồi xuống rồi sờ lên trán cô, mặt không biến sắc nói: "Phát sốt rồi, đi bệnh viện."
Biên Biên không nhúc nhích, nắm lấy góc áo cậu: "Tối hôm qua anh ở đâu?"
"Mưa to, mắc kẹt ở tiệm internet."
"Ngày hôm qua tôi còn đi ra ngoài tìm anh." Biên Biên tủi thân nói: "Nhưng tìm không thấy, sau đó tôi lại đến đồn cảnh sát."
Ký ức bị đứt quãng nhưng Biên Biên vẫn nhớ rõ mình có đi tìm Cố Hoài Bích, cuối cùng loạn cào cào tới đồn cảnh sát.
Cố Hoài Bích mấp máy đôi môi mỏng khô khốc: "Tìm tôi làm gì?"
"Ngày hôm qua, hình như có gì đó lạ lắm xảy ra."
Biên Biên nhíu mày, trông rất hoang mang: "Tóm lại là cảm thấy có liên quan đến anh cho nên không yên lòng."
"Bệnh thần kinh."
Cố Hoài Bích vân đạm phong khinh* ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn ráng đỏ ở xa xa.
*Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Bầu trời sau cơn mưa luôn trong vắt như được thanh tẩy, đặc biệt đẹp đẽ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có điều Trần Biên Biên, cô nói rất đúng, cô không phải của tôi."
Biên Biên ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Bích, trên mặt cậu là biểu tình hờ hững: "Cô có bạn bè của mình, có cuộc sống riêng, cô không thuộc về Cố Hoài Bích, tôi cũng sẽ không nói như vậy nữa."
Hiếm khi thấy cậu thiếu niên nóng nảy này có thể có hiểu chuyện đến thế, nhưng Biên Biên lại không cảm thấy vui nổi, trong lòng trống rỗng.
Cô tình thà rằng Cố Hoài Bích giống như trước đây, bá đạo ngang ngược, ép cô nhận mình là của cậu, đó mới là Cố Hoài Bích mà cô biết, còn bây giờ thì không phải.
Chợt Biên Biên có cảm giác bị vứt bỏ.
Cô hít hít mũi, cúi đầu lau nước mắt.
"Lại tới chiêu này."
Cố Hoài Bích nhìn trời, huýt sáo, làm cho con chim trên ngọn cây bị hù bay.
"Chỉ biết khóc." Cậu bất đắc dĩ nói.
Biên Biên lau nước mắt bằng ống tay áo, sau đó nắm chặt quai balo đứng dậy muốn đi, chợt Cố Hoài Bích bắt lấy balo cô.
Cậu nhìn cô, con ngươi đen nhánh ánh lên cảm xúc phức tạp không đành lòng.
Bỗng nhiên, cậu buông quai balo cô ra, quay đầu đi lẩm bẩm nói: "Cút đi."
......
Buổi tối, Biên Biên phát sốt phải vào bệnh viện, bác sĩ nói tình huống có chút nghiêm trọng, sốt cao tận ba mươi chín độ, có khả năng sẽ dẫn tới viêm phổi, cần nằm viện quan sát.
Suốt đêm đó, Biên Biên ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, những mảnh ký ức nhỏ ở trong đầu phát lên giống như phim điện ảnh, khiến cho cô ngủ không ngon giấc.
Cô mơ thấy vùng quê bao la rộng lớn, mơ thấy ngọn núi cao lúc nhỏ hay leo, có cả dòng sông và cô mơ thấy sói nữa...
Sáng sớm Trần Văn Quân đã đến trường xin nghỉ phép cho Biên Biên, giáo viên nói với các bạn học về tình hình bệnh của Biên Biên. Sau khi tan học, các bạn học cùng nhau mua trái cây, đi bệnh viện thăm cô.
Tất nhiên Cố Thiên Giác cũng đi, nhưng khi đến thì không nhìn thấy Biên Biên, chỉ thấy Trần Văn Quân nôn nóng ngồi ở trên ghế, nói cảm ơn ý tốt của các bạn học, có điều Biên Biên còn hôn mê, cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi, tốt nhất không nên quấy rầy cô.
Qua tấm kính trong suốt, Cố Thiên Giác nhìn thấy Biên Biên nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch trông hốc hác hẳn đi.
Sao tự nhiên lại bị bệnh được chứ, trong lòng Cố Thiên Giác cũng rất ngờ vực, rõ ràng ngày hôm qua ở trong trường còn khỏe mà, nói bệnh là ngã bệnh à.
Lúc Cố Thiên Giác về đến Vương Phủ Hoa Viên đã là buổi tối, xa xa trông thấy có ai đó ở chỗ khoảng sân vắng trong Hoa Viên.
Là Cố Hoài Bích ngồi một mình trên xích đu, ngắm ánh trăng quạnh quẽ.
"Anh, Biên Biên ốm rồi."
Cố Thiên Giác ở phía xa hét lên với cậu: "Sốt cao không hạ, bác sĩ nói có khả năng sẽ gây viêm phổi, tình trạng rất nghiêm trọng đó, anh có muốn đi thăm cậu ấy không, nói không chừng là do cậu ấy ra ngoài dầm mưa tìm anh nên mới bị bệnh đó."
Cố Hoài Bích không để ý đến cô, thậm chí đến mí mắt cũng không thèm nâng.
Cố Thiên Giác biết tính tình Cố Hoài Bích quái gở nên cũng không làm phiền cậu, nói lời cần nói là xong, còn có đi thăm hay không là do tấm lòng của cậu.
Cố Hoài Bích biết tại sao Biên Biên bị bệnh, không phải do dầm mưa mà là vì cậu xóa ký ức của cô dẫn đến phản ứng phụ.
Với Trần Biên Biên, cậu không thể đối xử với cô giống người khác được, không thể xóa bỏ hết ký ức bị ràng buộc một cách tùy tiện. Khá tiếc là, lúc trước đã gieo vào đầu cô một ấn tượng ngắn về "Sói", hy vọng xa vời cô có thể chấp nhận mình. Cho nên hiện tại muốn xóa bỏ ký ức của cô là vô cùng khó khăn.
Nếu Biên Biên cố giữ chặt không buông bỏ đoạn ký ức này, bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Cố Hoài Bích vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt sợ hãi cậu tột độ của cô vào buổi tối ngày hôm đó.
Cô sợ hãi cậu, cậu nhìn thấy cô bị cậu dọa sợ tới mức không ngừng run rẩy.
Đúng vậy, có ai mà không sợ cậu đâu, có ai mà không sợ tới mức run lẩy bẩy một con quái vật, một con dã thú như vậy chứ.
Rồi sẽ có một ngày, cô nhìn thấy bộ mặt thật của cậu sau cái túi da xinh đẹp, cô sẽ sợ hãi, sẽ chán ghét, sẽ rời xa cậu.
Dựa vào chiếc mặt nạ giả dối bên ngoài và những lời nói dối, với hy vọng xa vời mày mong nhận được tất cả mọi thứ, bạn bè của mày, cô gái của mày, người nhà của mày...
Khi bọn họ biết được gương mặt thật của mày sẽ rời bỏ mày.
Quái vật thì phải tự giam mình trong phòng tối, vĩnh viễn không được ra ngoài hù dọa người khác.
Khi cậu còn nhỏ, những lời nói của người ấy lại lần nữa vang vọng bên tai, trở thành cơn ác mộng của cuộc đời cậu.
Cố Hoài Bích nắm chặt dây xích của xích đu, sợi dây xích bị cậu nắm đến thay đổi hình dạng, cuối cùng đứt và đổ sụp xuống.
Thiếu niên ngã ở trên cỏ, chật vật không thôi.
Cậu nâng tay lên, sợi dây buộc tóc dài màu đen trên cổ tay trắng nõn thuộc về Trần Biên Biên.
Là cô đưa cậu ra từ căn phòng tối, lại lần nữa đứng dưới ánh mặt trời.
Bắt đầu từ khi đó, không phải Trần Biên Biên thuộc về Cố Hoài Bích, mà là Cố Hoài Bích thuộc về Trần Biên Biên.
Cho dù cô vẫn muốn cậu nói.
......
Bốn giờ sáng, trong bệnh viện, y tá trực ban ngủ gật như chim gõ kiến, không chú ý đến cái gì đó đang di chuyển nhẹ nhàng vào phòng bệnh.
Tối nay là Vương Linh chăm bệnh, nhưng bà sớm đã đi gặp Chu Công (đi ngủ) ở phòng bên cạnh.
Phòng bệnh chỉ có một cây đèn tường nhỏ xíu phát ra ánh sáng yếu ớt, ánh đèn dịu dàng bao phủ khuôn mặt tái nhợt của Biên Biên.
Thoáng chốc, dưới mí mắt cô con ngươi khẽ động đậy rồi sau đó cô mơ màng mở mắt ra.
Cô nhìn thấy, một con sói đang đứng ở trước mặt cô.
Con sói có lông màu nâu thẫm, uy phong lẫm lẫm*, con ngươi màu xanh tựa như viên kim cương xinh đẹp.
*Uy phong lẫm lẫm: vẻ oai nghiêm, khiến người người khác kính sợ (theo hvdic.thivien.net).
Biên Biên mở to hai mắt, không tin được mà nhìn nó.
Có lẽ là do cô từng mơ thấy sói cho nên lúc này, cô cũng không có quá sợ, cô cho là mình còn đang nằm mơ.
Con sói dè dặt tiến đến gần cô, nhưng lại không dám tới quá gần sợ làm cô sợ.
Đến khi Biên Biên vươn tay về phía nó, thế là con sói do dự đi tới, dùng mũi chạm chạm tay cô, khẽ ngửi.
Thiện ý này đủ để có thể nhận thấy được, Biên Biên thấy con sói này không gây nguy hiểm cho cô, hoang mang hỏi: "Cậu từ đâu tới vậy?"
Con sói không trả lời cô.
Biên Biên lấy hết can đảm, nhẹ nhàng sờ đầu con sói như sờ một con chó.
Con sói nhìn cô một cái, sau đó hạ cằm xuống trên giường bệnh, để mặc cô vuốt ve, ngoan ngoãn như một con chó lớn.
"Cậu không phải là sói à? Cậu là Alaska?" Biên Biên vẫn không chắc chắn: "Hay là Husky? Nhưng cậu cũng quá to nhỉ!"
Con sói bị tổn thương lòng tự trọng, hơi nhe răng, tỏ vẻ mình là sói thật, còn là một con sói hung dữ.
Biên Biên sợ tới mức rụt tay về.
Con sói thấy mình lại dọa đến cô, vì thế vội vàng thu răng nhọn, vươn đầu lưỡi liếm tay cô.
Đầu lưỡi nong nóng, có hơi gồ ghề, Biên Biên không chê dơ, đưa tay cho nó liếm, cô cảm thấy thật kỳ diệu, cô vậy mà đi thân thiết với một con dã thú.
"Cậu muốn xin lỗi tớ sao? Vì đêm hôm ấy đã làm tớ sợ ư?"
Con sói nhìn cô, nói thầm là cô đừng có tự mình đa tình.
Nó sẽ không xin lỗi vì bất cứ chuyện gì đâu.
"Được rồi, tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Biên Biên mỉm cười, lại vuốt đầu của nó.
"Cậu đến từ Vườn Bách Thú à?" Biên Biên hỏi nó: "Cậu làm sao đến được bệnh viện thế, lỡ như bị phát hiện là cậu xong đời đấy!"
Con sói không để ý tới cô, nó nhảy lên giường bệnh của cô rồi giống như chó mà cuộn người lại ngủ ở bên chân cô, như là muốn ngủ cùng cô.
Biên Biên ôm đầu gối, chừa chỗ ra cho con sói, con sói dài khoảng hai mét cuộn người lại gần như chiếm hết giường bệnh của cô.
"Nè, nếu cậu chạy trốn ra từ Vườn Bách Thú thì mau quay về rừng đi." Biên Biên lo lắng nói với nó: "Đừng chạy lung tung trong thành phố, nhân lúc chưa ai phát hiện ra có 'cá lọt lưới'."
"Cậu biết rừng ở đâu không?"
Con sói kêu một tiếng trầm thấp như là đáp lại lời cô.
"Nhà ở quê tớ có rừng, rừng vẫn còn rất hoang sơ, nếu tớ có thể mang cậu đi thì tốt rồi, nhưng cậu to quá, chúng mình còn chưa đi ra khỏi bệnh viện là đã bị người ta phát hiện."
"Uầy, làm thế nào mới tốt đây."
......
Biên Biên lại lải nhải giống y như khi còn nhỏ, tóm lại là thích lải nhải, đã lâu rồi Cố Hoài Bích không được nghe cô lải nhải như thế, cậu sắp ngủ luôn rồi.
Cô hoàn toàn không có vẻ của người vừa mới bệnh, trông rất có tinh thần ngồi xếp bằng ở mép giường nói chuyện phiếm với một con sói đang mơ màng sắp ngủ.
Con sói đã ngáp vài lần rồi.
"Tớ có một người bạn tên là Cố Hoài Bích."
Con sói vểnh lỗ tai lên, ngẩng đầu nhìn cô.
"Tớ không giúp được cậu, nhưng cậu ấy chắc chắn có thể giúp cậu, cậu ấy rất giỏi."
Con sói lập tức đứng lên đi đến trước mặt Biên Biên, mặt đối mặt với cô, ánh mắt phấn khởi và tha thiết, như là đang nói, cậu ấy giỏi như thế nào, nói đi, giỏi như thế nào!
Cụ thể giỏi như thế nào thì Biên Biên không biết nói sao: "Cậu ấy có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không làm được, mặc dù tính tình không tốt lắm, thường hay giận dỗi."
Biên Biên thở dài: "Mới đây còn cãi nhau với tớ, nhưng không sao, chúng tớ cãi nhau lâu lắm cũng không tới nửa tháng là làm lành rồi, tớ là người vị tha nên sẽ không giận cậu ấy đâu."
Có vẻ như con sói nghe được những gì cô nói, vươn đầu lưỡi liếm mặt cô.
Biên Biên cười khanh khách.
"Đúng rồi, cậu là đực hay cái?"
Sói:......
Biên Biên cúi đầu nhìn phía dưới của cậu, sói vội vàng nhảy xuống giường bệnh, cái đuôi dựng đứng lên, có chút xấu hổ.
Ngoài cửa sổ, trời đã dần sáng, tia nắng ban mai chiếu vào phòng bệnh, làm cho phòng bệnh được phủ một tầng ánh sáng nhạt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của y tá, Biên Biên hoảng sợ nói: "Tiêu! Cậu mau trốn đi, y tá đến tiêm thuốc cho tớ rồi!"
Thế mà con sói cũng không hoảng loạn, phóng lên bệ cửa sổ và nhảy thẳng ra ngoài cửa.
"Này!"
Biên Biên vội chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới, lầu ba không tính là cao nhưng cũng không thấp, dưới lầu tối om, có vài chiếc lá khẽ đung đưa, sói đã biến mất trong tia nắng ban mai.
Con sói này sao có cái nết giống ai đó ghê, đều thích nhảy cửa sổ.
Biên Biên ngây ngốc nằm lên lại trên giường bệnh, lúc này, y tá đẩy cửa vào, thấy Biên Biên đã tỉnh, cô ấy sửng sốt: "Cháu tỉnh rồi!"
Biên Biên ngoan ngoãn gật đầu.
Y tá duỗi tay sờ trán cô, rồi kẹp nhiệt kế dưới nách cô đo thử, sau đó thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng hạ sốt, nếu con cứ sốt cao mãi, không chừng sốt đến hỏng đầu."
Biên Biên sờ mặt mình, véo một cái, đây không phải mơ.
Không phải mơ!!!
Vừa rồi thật sự có một con sói ở trong phòng bệnh cô, nó còn nghe cô nói chuyện một lúc lâu.
Ký ức bị mất đêm ấy, cũng được bổ sung hoàn chỉnh.
Biên Biên yên lặng tiêu hóa chuyện khó tin này, cảm giác như mình đã bước vào thế giới cổ tích. Tóm lại, cũng chỉ có sói trong thế giới cổ tích, mới có thể thân thiện như vậy.
Y tá khịt mũi: "Trong phòng có mùi gì thế?"
Biên Biên vội vàng chỉnh chăn lại, phủi mấy sợi lông trên giường xuống đất.
Y tá lo lắng Biên Biên lại cảm lạnh, vì thế đi qua đóng cửa sổ, đứng đối diện Biên Biên nói: "Nằm thêm một ngày nữa để quan sát đi, nếu xác định đã không sao nữa thì ngày mai có đi học lại."
"Cảm ơn dì."
......
Qua chuyện phát sốt lần này, Trần Văn Quân sợ hãi, cảm thấy mình nợ con gái quá nhiều, cô bệnh lúc nào còn không biết. Cho nên sau khi Biên Biên xuất viện, Trần Văn Quân dùng áo len, áo bông, áo lông vũ bọc cô đến kín mít, trong ba lớp ngoài ba lớp nhìn y cái bánh chưng nhỏ.
Ở cạnh sân bóng rổ, Cố Thiên Giác kéo "Bánh chưng nhỏ" ngồi dưới tàng cây, cất giọng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe* ――
*Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: nói bóng nói gió.
"Nào có con trai nào vậy chứ, lòng lang dạ sói, không có lương tâm, bạn thân nằm viện còn không đi thăm, thậm chí một câu hỏi han cũng không có."
"Ây, là do người nào đó buổi tối không về nhà, Biên Biên của chúng ta lo lắng đến độ chạy đi tìm khắp nơi, đúng là đối lập, đúng là thua xa!"
"Nghe tớ, nhân lúc còn sớm nên cắt đứt đi, bạn bè vô tâm như vậy, làm bạn cái gì chứ, cắt đứt cắt đứt hết!"
......
Giọng Cố Thiên Giác không lớn, nhưng với lỗ tai chó của Cố Hoài Bích ở phía đối diện sân thể dục thì nghe rõ mồn một.
Vì thế một quả bóng rổ cách nửa cái sân thể dục xé gió bay đến, Cố Thiên Giác vội vàng trốn ra sau lưng Biên Biên, trốn người nào đó "Bạo kích bóng rổ".
"Ui! Thật quá đáng! Quá đáng quá đi mất! Em sẽ đi mách mẹ! Anh chờ đó, Cố Hoài Bích!"
Cố Thiên Giác nói xong chạy ngay, Biên Biên định giữ cô lại nhưng không giữ được.
Cố Hoài Bích đã đi tới chỗ Biên Biên, Biên Biên ho khan một tiếng, không biết vì sao mà có chút ngượng ngùng, nghiêng người đi không nhìn cậu.
Thiếu niên ngồi xuống ghế bên cạnh cô, nhìn cái người mặc áo lông dày như cái bánh chưng nhỏ, cười như không cười nói: "Nóng không?"
"Không nóng!" Biên Biên bực mình nói: "Lạnh muốn chết!"
Thế là Cố Hoài Bích cởi áo khoác của mình khoác cho cô, quấn cho cô thêm một lớp: "Giờ có nóng không?"
"Không nóng không nóng!"
"Không nóng thì mặc nó đi."
Cậu cúi đầu mấp máy môi, không biết là đang cười hay đang ngẩn người.
Biên Biên thấy trong túi áo cậu hơi phình lên, thế là sờ, vậy mà trong đó toàn đều là kẹo chocolate nhập khẩu, giấy vàng bao ở bên ngoài, vừa nhìn là biết rất ngon.
Biên Biên rất có tự trọng nên không ăn kẹo chocolate trong túi cậu.
Nhịn xuống, vì lòng tự trọng.
Cậu thấy cô ngồi im, vậy là lấy một viên kẹo chocolate trong túi, lột giấy gói ra đưa tới miệng cô: "Ăn đi."
"Không ăn, ai thích đâu."
"Trần Biên Biên, trên trán cô có nếp nhăn dài lắm."
"A!"
Biên Biên kêu lên một tiếng, kết quả bị cậu nhét một viên kẹo chocolate vào trong miệng, mùi cacao nồng đậm, vị ngọt không ngấy, ăn rất ngon.
Lại bị cậu lừa, Biên Biên phồng má, cũng may chocolate ăn rất ngon, cô nhai nhai, cũng không giận dỗi nữa.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Hoài Bích chưa bao giờ xin lỗi cô, có điều mỗi lần làm sai hay cãi nhau các kiểu cậu đều sẽ đưa chocolate cho cô ăn, vì thế Biên Biên xem như chocolate là lời xin lỗi không nói ra của cậu.
Cố Hoài Bích giơ tay sờ trán Biên Biên, lại sờ trán mình, xác định cô đã hoàn hoàn hạ sốt.
"Ông đây đi chơi làm cái rắm gì đến cô, tìm gì mà tìm." Cậu cúi đầu, đầu ngón tay khảy cỏ xanh dưới chân, giọng nói bình thản không phân biệt được vui buồn,
"Do anh không nghe điện thoại của tôi."
"Không nghe điện thoại là vì tôi không muốn nghe."
"Làm sao tôi biết là anh không muốn nghe, tôi còn tưởng là anh xảy ra chuyện gì nên không thể nghe được."
"Tôi có thể xảy ra chuyện gì?" Cố Hoài Bích châm chọc cô: "Ngu ngốc."
"Bởi vì rất nhiều chuyện anh giấu ở trong lòng không nói cho tôi biết." Biên Biên nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Bích: "Anh không nói cho tôi biết, đương nhiên tôi sẽ lo lắng."
"Cô là gì của tôi, tại sao tôi làm cái gì đều phải nói với cô."
"Nhưng chuyện gì tôi cũng nói cho anh biết."
Cô chẳng giấu Cố Hoài Bích cái gì cả, chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi đều nói với cậu, có đôi khi đau bụng kinh còn nhắn tin cho cậu.
"Không phải bạn bè là phải chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau à, có gì khó chịu hai người chúng ta có thể chia sẻ cho nhau." Biên Biên hùng hồn nói: "Tôi bị đau bụng, sau khi nói với anh thì không đau nữa."
"Vớ vẩn."
Cố Hoài Bích không cách nào hiểu được logic của Trần Biên Biên, theo cậu, cô đây là có biểu hiện của một vị nương nương độc ác, không phải muốn cậu nói ra mấy cái bệnh nhỏ tí teo như đấy chứ.
Biên Biên thở dài một tiếng, lại hỏi Cố Hoài Bích: "Hôm đó anh muốn nói chuyện gì thế?"
"Nói cái gì?"
"Nói cái gì mà tôi không phải của cậu."
Biên Biên cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu, gương mặt nóng lên.
"Cái đó." Cố Hoài Bích nhíu mày, đứng dậy, đối mặt với hoàng hôn đưa lưng về phía cô: "Tôi không nhớ rõ."
Cô im lặng đá vụn đá dưới chân: "Không nhớ thì thôi."
"Về đi."
"Ừm."
Cậu xoay người kéo áo khoác từ trên người cô xuống, sau đó lấy hết kẹo chocolate ra, nhét đầy vào túi quần cô.
Biên Biên nhìn bóng lưng cao ngất của cậu, cúi đầu nhìn bãi cỏ xanh dưới chân, cô đưa tay vào trong túi, siết chặt kẹo chocolate.
"Cây là của cậu, bùn đất là của cậu, trời xanh là của cậu, rừng rậm là của cậu, Trần Biên Biên cô..."
Cũng là của cậu.