Sau khi tỉnh lại không lâu, Thẩm Diệc Hoan lại chìm vào giấc ngủ, rốt cuộc vẫn là mất máu nghiêm trọng, thân thể cũng suy yếu không ít.
Lục Chu đem bộ quần áo đã thay của cô bỏ vào trong chậu rửa mặt, đi vào phòng tắm giặt sạch sẽ, phơi ở trên ban công, rồi lại ngồi xuống.
Cô gái nhỏ ngủ rất an tĩnh, nét mặt dịu lại, đôi hàng mi cong vút, cặp lông mày cong mỏng, đôi môi tái nhợt, bộ đồ sọc xanh trắng của bệnh viện càng tôn lên làn da hơi trắng bệch của cô.
Cổ áo hơi mở, lộ ra một mảng băng gạc.
Lục Chu nhẹ nhàng cúi người qua, ghé vào đó hôn một cái.
Điện thoại khẽ rung.
Hà Mẫn gửi tin nhắn đến – Lục Đội, cậu ra đây một chút.
Lục Chu dém góc chăn cẩn thận cho Thẩm Diệc Hoan, rồi chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại, cất điện thoại vào trong túi, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Hà Mẫn đã đứng nơi cửa.
Lục Chu nhìn vào trong phòng một chút, hạ giọng: "Đi tới phía trước rồi nói."
Bọn họ đi đến hành lang trước đó.
Hà Mẫn nói: "Lý Ổ kia đã khai."
Lục Chu rủ mắt, sắc mặt lạnh xuống.
Sau khi Hà Mẫn bắt được Lý Ổ trở về liền không cho Lục Chu tham gia vào quá trình thẩm vấn, anh ta sợ Lục Chu không khống chế được cảm xúc của mình, giống như khi bọn họ mới xách Lý Ổ đến, Lục Chu đã cầm súng chĩa thẳng vào đầu hắn ta.
Một giây cũng không hề do dự, bóp cò, nếu không phải Hà Mẫn phản ứng mau lẹ, đá văng khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471844/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.