Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục xuất phát.
Hôm nay lái xe vẫn là Triệu Hạt, Thẩm Diệc Hoan đang cúi đầu ngồi nghịch máy ảnh của mình.
Cô thường xuyên xem lại những ảnh mình đã chụp một lần từ đầu đến cuối.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Diệc Hoan chưa từng quá nghiêm túc với bất kỳ chuyện gì, nhiếp ảnh là ngoại lệ.
Năm còn học cấp ba, cô rất thích ôm máy ảnh trong tay chụp tới chụp lui, các hoạt động trong trường tuy không thường xuyên tham gia, nhưng những bức ảnh truyền thông đa số đều là do cô chụp.
Vẻ ngoài nghiêm túc của cô khác hẳn hoàn toàn so với mọi khi.
Rất ngầu.
Hà Mẫn hỏi: "Nhiếp ảnh gia Thẩm, ảnh chụp của cô thế nào rồi?"
Suốt chặng đường này, Thẩm Diệc Hoan đều chỉ lặng lẽ chụp ảnh, từ lúc ở trạm biên phòng, tới khi đóng quân ở cao nguyên và sa mạc, chụp cả cuộc chiến đêm qua.
"Chụp được rất nhiều."
Hà Mẫn: "Chủ đề chụp lần này là gì thế?"
"Tôi chụp về biên phòng."
Hà Mẫn kinh ngạc: "Chỉ có chúng tôi?"
"Ừ."
"Cảm ơn cô."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, có chút xấu hổ: "Không có gì, mọi người xứng đáng mà."
**
Đoạn đường này rất dài.
Trên đường trừ họ ra thì không có bóng dáng của bất kỳ chiếc xe nào, độ cao không ngừng tăng lên, khung cảnh cũng hoàn toàn khác biệt.
Những dãy núi được tuyết phủ chạy dài tít tắp, giống như bản thân có thể nắm được cả trời tuyết trong tầm tay, một màu trắng tinh khiết, đẹp không tả xiết.
Mảnh đất dưới chân khá ẩm ướt bởi vì nơi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471842/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.