"Khụ khụ!"
Phùng Tư Lệnh từ trên lầu xuống dưới nhìn thấy hai người đang ôm nhau liền nhíu mày ho khan nhắc nhở.
Thẩm Diệc Hoan buông Lục Chu ra.
Lục Chu quay đầu lại, cúi chào, sắc mặt như thường: "Phùng Tư Lệnh."
Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu, nhìn Lục Chu, rồi lại nhìn Phùng Tư Lệnh, cuối cùng học theo bộ dáng của anh cũng cúi chào.
"... " Phùng Tư Lệnh xua tay, "Đây là quân doanh, chú ý một chút."
Lục Chu gật đầu: "Rõ!"
Chờ Phùng Tư Lệnh đi rồi, Thẩm Diệc Hoan mới rụt rụt cổ, con mẹ nó quá dữ.
Trên đường trở về, Lục Chu nói sơ về tình huống đêm qua bọn họ gặp phải với Thẩm Diệc Hoan, những giận dỗi vu vơ trước đó của cô bay sạch.
"Vậy anh không bị thương đúng không?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
Lục Chu: "Không có."
"Một chút cũng không có?"
Lục Chu cười: "Không có."
"Những tên đánh bọn anh là ai thế?"
Lục Chu nói: "Vẫn còn đang điều tra."
"Hôm qua anh nói với em muốn đi tuần đêm, em còn tưởng chỉ là đi xung quanh tuần tra một vòng, nào biết nguy hiểm như vậy."
Lục Chu xoa tóc cô, "Ừ" một tiếng.
Đến cửa phòng anh, Lục Chu lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cô vào, đóng cửa lại, hỏi: "Hôm qua trước khi cúp máy, em định nói với anh cái gì?"
Thẩm Diệc Hoan nhớ lại.
"Anh không được giận đâu đấy." Cô yêu cầu trước.
Lục Chu ngồi đối diện mở từng cúc áo, cả người anh thả lỏng sau khi kết thúc chiến đấu, còn lộ ra chút lười biếng.
"Cái gì?"
"Anh hứa đi."
"Anh không tức giận."
Thẩm Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471824/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.