Trong văn phòng tư lệnh.
"Đánh nhau ẩu đả!? Biết thân phận của mình là gì không?" Mặt mày Phùng Tư Lệnh nổi đầy gân xanh, trợn mắt lên mắng té tát.
Lục Chu mím chặt môi, trầm mặc.
"Bây giờ biến thành người câm? Năng lực lúc đánh nhau chạy đâu hết rồi? Trường quân đội dạy cậu quyền anh là để cho cậu đánh người sao? Còn đang trong khu gặp nạn, còn có người của đài truyền hình! Nếu bị người ta chụp được tung lên mạng, mặt mũi của ta và quân doanh này biết quăng vào góc xó xỉnh nào? Ba cậu ở Bắc Kinh cũng vì cậu mà mất hết mặt mũi!"
Lục Chu đứng ở kia không nói chuyện.
Tư thế đứng thẳng đúng tiêu chuẩn, ba ngày nay dù mới ngủ được mấy giờ, đáy mắt vẫn còn phiếm tơ máu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng bất động.
"Cậu nói cho tôi nghe một chút, vì sao lại đánh nhau, vì cô gái nhiếp ảnh gia kia sao?"
Đến lúc này, Lục Chu mới nhấc mí mắt.
Lục Chu học ở trường quân đội ba năm rồi chuyển tới quân doanh nơi đây, Phùng Tư Lệnh là nhìn anh từng bước trưởng thành, cho nên rất hiểu.
Xem biểu tình vừa rồi của anh liền biết mình đoán không sai.
Tuy nói bọn họ sức nam nhi ở nơi biên cương xa xôi, nhìn những cô gái trẻ có thể xao xuyến tâm tư có thể tha thứ được, dù gì cũng là nhân chi thường tình.
Nhưng ông thật không nghĩ tới người động tâm tư sẽ là Lục Chu.
"Bản kiểm điểm lần trước của cô nhiếp ảnh gia kia là cậu viết?"
Lúc đầu vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471818/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.