"Chụp xong rồi à, nhanh như vậy?"
Tần Tranh nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan đi từ sân huấn luyện, hỏi.
"Bị đuổi ra ngoài." Thẩm Diệc Hoan vặn bình ra uống nước.
"Ai đuổi?"
"Lục Chu."
"Cô đừng giận, tính anh ấy chính là thẳng thế đó, nhưng thật ra người rất tốt." Một giọng nữ truyền đến từ sau lưng.
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại, híp nhẹ mắt, chợt nhận ra, đây chính là cô bác sĩ hôm nọ.
Hôm nay cô ấy không mặc áo blouse trắng, chỉ mặc đồ bình thường, khi cô tới đây cũng chưa chú ý lắm, hình như là vừa nãy đứng nói chuyện phiếm với Tần Tranh.
Lời nói này, giống như cô ta rất hiểu Lục Chu vậy.
Tần Tranh nhìn Thẩm Diệc Hoan một cái, rồi cười với Hà Xán: "Đây là nhiếp ảnh gia của chúng tôi, tên là Thẩm Diệc Hoan, là bạn học với Lục Đội nên sẽ không giận đâu, hai người chắc là bằng tuổi nhau đấy, không giống tôi đều dìu già dắt trẻ."
Hà Xán có chút giật mình, đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi là Hà Xán."
Thẩm Diệc Hoan nắm tay nhẹ nhàng bâng quơ: "Xin chào."
Hà Xán hỏi cô: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"24."
"Tôi ít hơn cô một tuổi."
"... "
Thẩm Diệc Hoan còn tưởng Hà Xán bằng tuổi mình, hóa ra là trẻ hơn cô những một tuổi.
Lục Chu năm nay 25, cô ta nhỏ hơn anh 2 tuổi.
Có chút bực bội.
Cô ngồi ở bậc thang, cúi đầu mân mê máy ảnh, xem lại ảnh vừa chụp, cũng không nói gì.
Ảnh cuối cùng là bức chụp Lục Chu.
Mang chiếc kính râm của cô che mất nửa khuôn mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-sung-ai/471813/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.