Phó Ngôn Châu cười bất đắc dĩ, có vợ chồng nhà ai khi không không có việc gì lại ôm nhau mười phút chứ.
Đương nhiên, lời này anh chỉ nghĩ ở trong lòng, nói ra cô lại mất hứng.
Lần trước lúc cô ước muốn anh ôm cô mười phút, bởi anh đã không thỏa mãn yêu cầu của cô, thời gian đã qua lâu như vậy rồi cô vẫn cố chấp với chuyện này.
Từ nhỏ cô đã được Mẫn Đình chiều hư, Mân Đình chuyện gì cũng chiều theo ý của cô, dần dà, có thể cô sẽ cảm thấy tất cả mọi người trong nhà đều phải dung túng cô vô điều kiện, kể cả anh.
Là anh chủ động bảo cô đưa ra yêu cầu, Phó Ngôn Châu không muốn làm cô mất hứng, anh đặt ly thủy tinh xuống, đưa tay cho cô.
Mẫn Hy hơi giật mình, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe anh mỉa mai, không ngờ anh lại sảng khoái mà đồng ý như vậy.
Cô vội vàng đứng lên từ trên giường, không nắm lấy bàn tay đang vươn tới mà đưa tay ôm cổ anh, từ trên giường nhào vào trong ngực anh.
Phó Ngôn Châu đỡ được cô, hương thơm mềm mại nhàn nhạt sà vào lòng anh.
Mẫn Hy tắt đèn trần nhà, căn phòng bỗng chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì cả, cô khẽ kiễng chân, treo người trên anh.
Dần dần cũng nhìn rõ mặt đối phương, hơi thở quanh quẩn nơi chóp mũi anh, Phó Ngôn Châu cúi đầu muốn hôn cô, Mẫn Hy lại nghiêng đầu tránh đi.
“Em muốn anh ôm mười phút, không phải hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2763011/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.