Mẫn Hy ngước nhìn anh, mắt mang theo ý cười lấp lánh.
Phó Ngôn Châu rất hiếm khi thấy cô cười như thế, nụ cười thỏa mãn cùng chút làm nũng.
Hôm nay bố cô ở nhà, trông cô cũng vui vẻ hơn bình thường.
Trong ngôi nhà nhỏ của hai người họ, cô chưa bao giờ có trạng mái hoàn toàn thả lỏng thoải mái như vậy, phần lớn thời gian cô đều giữ khuôn mặt âm trầm, lúc nào cũng như muốn bắt lỗi anh, hoàn toàn khác với bây giờ.
Đĩa của Mẫn Hy đầy đồ ăn, cô nói với bố và anh trai đừng gắp thêm thức ăn vào đĩa của cô nữa, cô ăn không hết được.
Cô không thích ăn thịt lắm, bình thường hay ăn cá và tôm, nhưng vẫn đưa mấy miếng thịt vào miệng trước.
Có đi có lại, cô cũng đang định gắp thức ăn cho Phó Ngôn Châu, vừa đặt đũa xuống để với lấy chiếc đũa chung bên cạnh, Mẫn Đình đã nhanh tay lấy nó đi trước rồi để nó ngoài tầm với của cô.
Mẫn Hy: “…”
Cô liếc nhìn Mẫn Đình một cái, nhưng Mẫn Đình không hề nhìn cô, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Dưới gầm bàn, cô đá nhẹ vào anh trai, yêu cầu anh đưa đũa cho cô.
Mẫn Đình cầm lấy đôi đũa chung, nhưng là tự anh dùng, lại gắp thêm một ít rau vào đĩa của cô.
Bố cô vẫn còn ngồi ở bên cạnh, vì vậy không dễ để cô giành đồ trên bàn ăn với Mẫn Đình.
Sự tranh giành âm thầm giữa hai anh em đã bị Phó Ngôn Châu chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2762989/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.