Tiệc tối kết thúc lúc chín giờ, Chử Dật suy xét đến tâm trạng Mẫn Hy không được tốt nên không sắp xếp các hoạt động giải trí khác.
Tình cờ có một người bạn cùng lớp dẫn con khoảng hai tuổi đến ăn tối, hai vợ chồng đều là bạn học, họ là cặp vợ chồng thành đôi duy nhất trong lớp. Đứa trẻ nằm trong vòng tay mẹ đã ngủ, vì vậy càng có đủ lý do để tan cuộc sớm.
Sau bữa ăn, tất cả mọi người đã làm quen với nhau, Chử Dật chủ động thêm phương thức liên hệ của Mẫn Hy.
“Nếu ngày nào đó em gặp phải điều gì đó khó nói thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ khai sáng cho em.” Ở phương diện tự mình an ủi này, kinh nghiệm của anh ta có thể nói là vô cùng phong phú.
Mẫn Hy cười nhẹ: “Cảm ơn anh.”
Nhưng cô đã quen với việc một mình tiêu hóa những khó khăn trong tình cảm, cũng không bao giờ nhờ người khác giúp đỡ.
Bởi vì thuốc của người khác không thể chữa khỏi bệnh của cô được.
Phó Ngôn Châu nói lời tạm biệt với những bạn học khác, chầm chậm bước tới.
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, anh nhàn nhạt nói: “Cả buổi tối vẫn chưa nói chuyện xong sao? Tới nhà của tôi nói tiếp đi?”
Chử Dật: “…”
Anh mơ hồ nghe thấy trong lời nói của Phó Ngôn Châu có chút ghen tuông.
Chỉ là giây tiếp theo, anh lại cười thầm chính mình suy nghĩ nhiều.
Một người như Phó Ngôn Châu lúc nào cũng trầm tĩnh và điềm đạm, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2762983/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.