Mẫn Hy cho anh một cơ hội, một cơ hội ngồi lên xe.
Mỗi khi nhìn thấy anh, chất dopamine trong người cô sẽ tự động tiết ra, từ những năm cô bắt đầu thích anh đã vậy rồi. Khi ấy mỗi lần gặp anh, cho dù chỉ là một cái nhìn vội vã, nhưng đáy lòng đã vô cùng thỏa mãn rồi, niềm vui hân hoan không ai hiểu được ấy đã đi cùng cô cả thanh xuân.
Cô thừa nhận, câu tỏ tình vừa rồi của anh đã mê hoặc được cô rồi.
“Anh có lên không? Không lên em lái đi đây.”
Phó Ngôn Châu vòng qua đầu xe đi đến ghế lái phụ, xoay người ném áo vest lên hàng ghế sau.
Trước khi Mẫn Hy đạp chân ga có cố ý nhìn vào vô lăng, hướng thẳng lại rồi.
Cửa sổ xe được mở, tiếng bánh xe truyền đến bên tai một cách rõ ràng.
Mấy ngày trước không khí lạnh vừa đến, trên đường đã dần có người mặc áo khoác bông, gió thổi có hơi lạnh. Phó Ngôn Châu không sao, nhưng anh lo cô mặc váy không chịu được cái lạnh, “Hy Hy, nâng cửa sổ lên đi em.”
Mẫn Hy chú ý đến tình trạng giao thông phía trước, giọng điệu nghe rất bình tĩnh: “Em không lạnh.”
Lạnh cũng phải chịu.
Một khi đóng cửa sổ lại rồi, trong xe sẽ đều là hơi thở của anh, lành lạnh lại mạnh mẽ, bị hơi thở như vậy vây lấy trong một thời gian dài sẽ dễ thỏa hiệp.
Cô bị anh mê hoặc, nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo.
Phó Ngôn Châu cứ chốc chốc lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2762911/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.