Từ trường học đi ra, Phó Ngôn Châu cõng cô đi một con đường khác về nhà, phong cảnh ven đường không giống với con đường ban nãy khi họ tới.
Một tay Mẫn Hy ôm cổ anh, tay kia cầm điện thoại chụp cảnh đường phố, cũng tự chụp hai người vài tấm.
Bởi vì tâm trạng bây giờ đã khác, cô chợt cảm thấy mùa thu ở Boston chưa bao giờ đẹp đến thế.
Trước kia Mẫn Hy chưa từng đi qua con đường này, “Còn bao xa nữa thì về đến nhà vậy anh?” Cô nhét điện thoại của mình vào túi áo khoác của anh và hỏi.
Phó Ngôn Châu nâng cô lên, trả lời: “Chưa được nửa quãng đường.”
Mẫn Hy nhìn đồng hồ, bọn họ đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ, tính theo tốc độ như vậy thì đi một tiếng đồng hồ nữa cũng chưa về được đến nhà.
Để cõng cô lâu hơn một chút, anh đã lựa chọn đi đường vòng, đi thêm gần một phần ba quãng đường.
Hai tay cô bám vào cổ anh, dán vào mặt anh: “Sau này mỗi mùa thu em đều muốn đến đây một chuyến, lúc đi thì đi con đường này đến trường của anh, lúc về thì đi đường cũ.”
Phó Ngôn Châu: “Em có thể đi thêm vài chuyến nữa.”
Mẫn Hy nói: “Anh không hiểu ý em đâu.” Cô muốn anh cõng cô đi trên con đường này mỗi năm, thay vì chỉ là thăm lại chốn xưa hay du ngoạn.
Phó Ngôn Châu cũng không giải thích là mình hiểu hay không mà trực tiếp đáp lại cô: “Mỗi lần đến đây anh đều sẽ cõng em, bù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-mong-tieu-nhi/2762889/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.