Khương Vãn Ý không muốn cược mạng sống của mình vào một cuộc hôn nhân, một tình yêu nữa.
Cô trầm giọng đẩy người đàn ông phía sau ra, ôm lấy cổ mình nơi bị anh ta cắn đau.
Thẩm Kinh Niên vẫn như vậy, hiếm khi để cảm xúc thăng trầm bộc lộ trên khuôn mặt, trên mặt anh ta thường không lộ ra vẻ gì, ngay cả khi tức giận cũng im lặng như một con sói rình rập.
Cái cắn này, anh ta cắn rất mạnh, đúng là rất đau.
Thẩm Kinh Niên không xin lỗi, cách màn trăng mờ ảo, anh ta nhìn vào làn da đỏ ửng trên cổ cô, đôi mắt sâu hun hút tối lại, mang theo một chút gì đó khó tả.
Hai người đối mặt vài giây, Khương Vãn Ý không nhịn được mà đầu hàng.
"Thôi vậy."
Rối rắm mãi chẳng có ý nghĩa gì.
"Anh có thể tìm đến đây, chắc là cũng không có vấn đề gì khi quay về, nếu không được thì anh tự gọi 120 cho mình đi, Thẩm công tử, sau này anh và tôi sẽ... ưm!"
Những lời lạnh lùng vô tình bị đôi môi lạnh lẽo chặn hết vào bụng.
Khương Vãn Ý kinh ngạc mở to mắt, nhìn khuôn mặt cách mình trong gang tấc, ngây người mất vài giây, bộ não đơ cứng mới chậm chạp hoạt động trở lại.
"Buông ra!"
Cô rụt người lại định trốn, nhưng Thẩm Kinh Niên lại tàn nhẫn kéo cô vào lòng.
Có lẽ là đã nhịn quá lâu, trong lúc mơ hồ, Khương Vãn Ý nhìn thấy một tia tàn nhẫn thoáng hiện trong mắt anh ta.
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-me-muoi/3444900/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.