Trái tim như bị ai đó dùng dao cắt ra tàn nhẫn ném vào nơi hoang dã cho thú dữ xâu xé, nỗi đau khó phai, đau nhức khắp người cũng khó tan biến.
Nhưng trong mắt Khương Vãn Ý không còn anh ta nữa.
Bất kể anh ta nói gì làm gì.
Đợi khi Thẩm Kinh Niên hoàn hồn lại, thì nơi đó đã chẳng còn ai.
Khương Vãn Ý nhặt chiếc điện thoại còn nguyên vẹn trên mặt đất, đưa Chu Dục Sơ đến bệnh viện.
Bất kể Chu Dục Sơ nhấn mạnh rằng mình không sao, nhưng trong lòng Khương Vãn Ý vẫn thấy áy náy.
Cậu vì cô mà bị thương, cô phải trực tiếp nhìn thấy chứng cứ cho thấy cậu không sao.
Đến bệnh viện một hồi, Khương Vãn Ý đã làm mọi thứ có thể cho cậu.
Đáng mừng là Chu Dục Sơ chỉ bị trầy xước, nội tạng không vấn đề gì.
Chỉ là, cơn giận này chưa lắng xuống được mấy giây, đợi đến khi Khương Vãn Ý nhìn thấy thông tin cá nhân của Chu Dục Sơ trên tờ đơn đó, cô đã vô cùng kinh ngạc.
"Không phải chứ! Cậu mới mười tám tuổi à?"
Khương Vãn Ý vừa nhìn tờ đơn vừa nhìn Chu Dục Sơ đi đi lại lại nhiều lần.
Cuối cùng, không thể không chấp nhận sự thật này.
"Không phải chứ, bây giờ trẻ con lớn nhanh thế à?"
Khương Vãn Ý cố nén cười.
Tai Chu Dục Sơ lại đỏ lên, cậu không cam lòng biện giải cho mình: "Mười tám tuổi, không nhỏ, thân thể khỏe mạnh, có thể bảo vệ người khác."
"Chậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-me-muoi/3444897/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.