Thẩm Nguyên chưa bao giờ thấy Thẩm Kinh Niên thảm hại như vậy.
Cho dù là năm đó nhà họ Thẩm sa sút, anh ta vẫn có thể thẳng lưng, gồng gánh được bầu trời đang sụp xuống.
Chỉ là bây giờ, bầu trời trong lòng Thẩm Kinh Niên đã sụp đổ.
Thẩm Nguyên thở dài, đưa bát cháo cho anh ta.
Thẩm Kinh Niên không nhận, ngoan cố ngẩng đầu lên, giọng nói yếu ớt như sắp vỡ tan.
"Anh cũng đến để nói với tôi rằng Khương Vãn Ý đã chết sao?"
Thẩm Nguyên trầm ngâm, hồi lâu sau mới không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nếu tôi nói thế, anh có tin không?"
"Tin."
Cách lớp hơi nóng của bát cháo, Thẩm Kinh Niên nghiêm túc nhìn Thẩm Nguyên đối diện.
"Anh là người anh em của tôi, anh nói, tôi tin."
"Vậy thì tốt." Thẩm Nguyên đặt bát cháo xuống, một tay rút từ trong túi ra một tờ giấy: "Thứ này, tôi nên đưa cho anh, anh muốn thì cầm lấy, không chấp nhận được thì tôi sẽ giữ hộ anh."
Đó là một giấy chứng tử, giống hệt tờ giấy mà trợ lý để lại bên cạnh Thẩm Kinh Niên.
Ba chữ Khương Vãn Ý trên đó làm anh ta đỏ hoe cả mắt.
Lần này, Thẩm Kinh Niên không phản bác nữa, anh ta nắm lấy một góc tờ giấy chứng tử, đầu ngón tay run rẩy không thể nhận ra.
Hai người đàn ông, Thẩm Nguyên không nói ra được lời nào sến súa để an ủi người khác.
Anh ấy đưa bát cháo trên tay lại lần nữa, rồi hỏi: "Ăn không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-me-muoi/3444882/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.