Tang Kỳ một tay đặt lên vai Dịch Tuyên, một tay cầm ly rượu, cười tủm tỉm nhìn Tân Nguyệt ở cửa, còn có Thiệu Khải.
“Ôi, người quen đâu.” Anh nói chậm.
Trong đôi mắt đen lạnh lùng của Dịch Tuyên nhuộm chút rượu, tầm mắt của anh dừng lại trên người Tân Nguyệt một giây, ngược lại dời về phía Thiệu Khải, khóe miệng nhếch ra một vòng cung rất nông, ý tứ châm chọc lại rất đủ.
Tân Nguyệt nghe thấy thanh âm của anh truyền ra từ trong phòng.
“Rác rưởi.”
Cô mặt không chút thay đổi nhìn Dịch Tuyên dưới ánh đèn sáng ngời, ngũ quan của anh bị vượt qua một tầng màu vàng nhàn nhạt, nhìn thấy có chút đáng sợ.
‘Trên đời này thứ gì càng đẹp, độc tính càng lớn. ‘
Những gì Judy nói ngày hôm đó vang lên bên tai.
Trên mặt Tân Nguyệt lạnh nhạt vô nộ vô hỉ, hai tay buông xuống bên cạnh bỗng nhiên nắm chặt thành quyền.
Cô ấy ở ngoài cửa, anh ta ở trong cửa.
Bọn họ không tiếng động giằng co, đều quật cường không chịu dời tầm mắt.
Mặc dù ở giữa còn cách một Tần Thừa, Dịch Tuyên vẫn chính xác đọc được cảm xúc rất nhỏ trong đôi mắt ánh sáng của Tân Nguyệt.
Trong lòng mơ hồ hiện lên đau đớn.
Trong hai giây trầm mặc của tất cả mọi người, thời gian dường như bị kéo dài vô tận.
Mãi đến khi Thiệu Khải nắm tay cô, Tân Nguyệt mới tỉnh lại.
Cô thấy Dịch Tuyên nhíu mày, bộ dáng cơ bắp cánh tay anh căng thẳng hình như tùy thời đều vọt lên.
Nhưng Thiệu Khải không cho anh cơ hội này.
Anh nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664843/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.