“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa nặng nề đột ngột vang lên, đoán chừng là tên ma men nào đó không tìm được phòng gõ nhầm cửa rồi.
Bọn họ vừa vào ở, ngay cả Hà Sơn cũng không biết số phòng bọn họ, huống hồ nếu là người quen thì sẽ càng không gõ cửa như vậy.
Tân Nguyệt nhấc điện thoại trong phòng lên, đang định gọi cho lễ tân bảo họ cho người lên xử lý, thế nhưng người ngoài cửa vẫn cứ tiếp tục.
Triệu Khải ngủ trong phòng, tuy cách một cánh cửa nhưng Tân Nguyệt vẫn lo rằng người ngoài cửa sẽ đánh thức anh.
Cô nhíu mày bước ra mở cửa, lúc nhìn thấy người ngoài cửa kia thì tức thì ngẩn người ra.
Có vẻ là Dịch Tuyên ra khỏi nhà đến đây, bộ quần áo mềm mại bình dị ở nhà mặc trên người khiến hắn ta như trở về bộ dáng thiếu niên, mái tóc đen nhánh phủ trước trán, trông vô cùng anh tuấn.
“Em…”
Tân Nguyệt vừa hé miệng phát ra một chữ, Dịch Tuyên đã sầm mặt sượt qua người cô vọt vào phòng.
Có vẻ như hắn ta rất quen thuộc với bố cục nơi đây, vừa vọt vào, Dịch Tuyên đã trực tiếp mở cửa phòng Triệu Khải ra.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, ánh đèn được chỉnh tối đi, lệch múi giờ và thời gian bay thật dài khiến Triệu Khải vừa suy yếu lại vừa mỏi mệt. Lúc này anh còn đang say ngủ.
Thấy anh, Dịch Tuyên nháy mắt giận điên cả người.
Bấy giờ Tân Nguyệt mới nhanh chân tiến lại, cô mạnh mẽ kéo Dịch Tuyên ra, gấp gáp đóng cửa phòng lại, khi quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664840/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.