Tân Nguyệt không biết vì sao Dịch Tuyên lại ở chỗ này, cô trơ mắt nhìn hắn đi về phía mình, bàn tay lạnh lẽo bóp chặt hàm dưới của cô.
Nhìn Tân Nguyệt thống khổ nhíu mày, khóe môi Dịch Tuyên khẽ động.
“Tại sao?”
Hai mắt đỏ ngầu của hắn có thủy quang mơ hồ trong suốt, thất vọng, bị thương, âm u còn có tàn nhẫn, những thứ này dây dưa trong mắt hắn thành một ngọn lửa màu đen.
Tân Nguyệt không nói nên lời.
Vẻ mặt bị thương của hắn khiến cô cảm thấy mình là kẻ phản bội, chột dạ và áy náy điên cuồng lan tràn trong lồng ngực.
“Dịch Tuyên…”
“Đừng gọi tên của em.” Dịch Tuyên thống khổ nhíu mày, lực đạo trên tay lại đột nhiên siết chặt, phảng phất muốn đem Tân Nguyệt bóp nát, “Chị đừng gọi em! “
– Tiểu Nguyệt! Tân Nguyệt thống khổ nức nở lên tiếng, Triệu Khải lo lắng đẩy xe lăn lên, anh cố gắng kéo tay Dịch Tuyên ra, nhưng Dịch Tuyên chỉ phất phất tay, anh liền ngay cả người lẫn xe lăn ngã xuống đất.
Hà Sơn cắn tay La Bưu mới có thể lên tiếng, “Anh Khải! “
Hắn lo lắng, Tân Nguyệt làm sao không phải.
Bác sĩ nói Triệu Khải không thể chịu bất kỳ kích thích và va chạm nào nữa, nếu không cục máu đông trong đầu anh một khi vỡ ra, tùy thời cũng sẽ lấy mạng anh.
Cô không thể để Triệu Khải bị thương nữa, càng không thể để anh bị Dịch Tuyên làm bị thương.
“Triệu Khải!”
Tân Nguyệt thật vất vả mới thoát ra được, cô muốn đỡ Triệu Khải, lại bị Dịch Tuyên mạnh mẽ siết chặt eo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664831/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.