Giữa căn phòng tối tăm, người nọ gần như phát điên, không ngừng khóc kêu, chụp đánh khuôn mặt của mình. Dịch Tuyên cùng Lưu Thế Quang đều đứng chắn trước người Tân Nguyệt, cảnh giác nhìn hắn ta.
Cảm xúc của hắn ta rối loạn, phát ra âm thanh tê tâm phế liệt. Nhưng dù gây ra âm thanh lớn như vậy, những người canh giữ bên ngoài vẫn không một ai tiến vào xem xét tình hình.
Khoảng mười phút sau, giọng nói trở nên khàn, khuôn mặt tái nhợt bắt đầu đỏ bừng, hắn ta mới cúi người ôm đầu. bộ dáng tràn đầy đau khổ.
“Cầu xin các người, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… Cầu xin các người buông tha tôi… Cầu xin các người…”
Hắn ta cứ lặp đi lặp lại hai câu nói ấy.
Tân Nguyệt nhăn chặt lông mày lại, cô gạt cánh tay của Dịch Tuyên đang che chắn trước người mình ra, tiến lên đứng trước mặt hắn ta.
“Điên đủ rồi?” Cô không bị sự điên cuồng của hắn ta dọa sợ mà ngược lại rất bình tĩnh, giọng nói tràn đầy lạnh lùng, “Cho rằng điên rồi liền có thể trốn tránh tất cả?”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… Các người buông tha tôi đi, cầu xin các người buông tha tôi…” Hắn ta vẫn không chịu ngẩng đầu.
“Ngẩng đầu lên đi.” Cô nói.
“Tôi không có mặt mũi nhìn các người, tôi không dám nhìn các người…”
“Ngẩng đầu lên! Tôi muốn anh ngẩng đầu lên!” Cô lạnh lùng quát lên.
Dù giọng cô không quá to, nhưng tại phòng tạm giam nhỏ hẹp này, ngữ khí biến hóa đột ngột của cô vẫn làm cho ba người còn lại giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664823/chuong-41-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.