Điện thoại trong tay rung lên nãy giờ nhưng Tân Nguyệt không hề phát hiện.
Trong đầu cô rối bời, cúi đầu bước đi gấp gáp.
Trời chập choạng tối, người tới Tiêu Vân càng đông lên.
Xung quanh ồn ào hơn Tân Nguyệt cũng chưa hoàn hồn. Cho đến khi cổ tay bị nắm chặt lấy.
"Nguyệt?"
Tân Nguyệt nhìn lên liền chạm vào sắc u ám trong mắt Dịch Tuyên. Cô sực tỉnh.
"Dịch Tuyên..."
Giọng cô mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt. Dịch Tuyên chăm chú nhìn cô, sau đó kéo cổ tay ôm cô vào lòng, bàn tay ôm mặt cô hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sắc mặt chị tệ thế?"
"Không..." Tân Nguyệt cụp mắt, cảm xúc bên trong chợt lóe lên rồi vụt tắt, "Tự nhiên chị thấy đau đầu nên muốn về trước."
Dịch Tuyên nhìn sâu vào cô rồi cúi đầu chống lên trán cô xem thử nhiệt độ. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Em đưa chị về."
"Không cần đâu." Cảm nhận sự quan tâm của hắn, giọng Tân Nguyệt mềm đi. Cô dịu dàng nhìn lại, cong môi nói nhỏ: "Em ở đây chơi với bọn họ đi, chị tự về là được rồi, đến nhà rồi chị sẽ gửi tin nhắn cho em."
Dịch Tuyên cau mày. Hắn định nói tiếp thì Tân Nguyệt đã đẩy hắn ra.
"Chị đi thay đồ trước đây, em kêu xe cho chị đi."
Nhìn bóng lưng cô, lông mày Dịch Tuyên nhíu chặt lại, bóng ma trong cặp mắt đen dần dày đặc.
Tân Nguyệt đi rồi, Dịch Tuyên trở lại quán ăn.
Bọn Tần Thừa đã nhập tiệc.
Hồi nãy bọn họ đợi mãi không thấy Tân Nguyệt đến, Dịch Tuyên nóng lòng nói sẽ đi đón cô. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664809/chuong-31-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.