Sau sự kiện đường ray kinh hồn ngày đó, chú Dịch liền có chuyện.
Tân Nguyệt theo thường lệ đi đến lầu trệt đưa đồ sinh hoạt cho họ, dì Giang Mỹ đang ở trong phòng thu dọn hành lý.
Tại phòng khách, Dịch gia gia ngồi ở ghế bập bênh, ánh mắt ngây ngốc nhìn quạt trần quay.
Dịch Tuyên ngồi xổm cạnh chân Dịch gia gia, hắn ôm đầu gối đem chính mình cuộn ở một góc, không hề tức giận.
Nghe thấy cửa động tĩnh, Dịch Tuyên giương mắt nhìn Tân Nguyệt, thời điểm ấy ánh mắt hắn sáng lên một chút, nhưng rất nhanh liền tối sầm lại.
Tân Nguyệt có chút sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt Dịch Tuyên.
Cô mất tự nhiên dời tầm mắt đi, Dịch Kỳ từ trong phòng ôm búp bê nhảy ra tới, "Chị Nguyệt!"
"Kỳ Kỳ." Tân Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn con bé, cười hỏi, "Ăn cơm xong chưa? Chị có mang theo bánh kem mà em thích nhất này, hiện tại có muốn ăn luôn không?"
"Muốn ạ!" Dịch Kỳ vui vẻ dùng sức gật đầu.
"Tân Nguyệt." Trong phòng dì Giang Mỹ gọi cô.
Tân Nguyệt lên tiếng, đem bánh kem đưa cho Dịch Kỳ, dặn dò con bé không được chây tay vào quần áo, sau đó đứng dậy đi vào phòng.
Chú Dịch lần này ra ngoài không phải việc nhỏ, ở nhà tù mười năm hay tám năm đều không thể trốn thoát được. Dì Giang Mỹ suy nghĩ hết thảy những biện pháp để cứu chú ra, Tân Nguyệt cũng vận dụng các mối quan hệ của ba ba mình, vẫn không thay đổi được gì.
Bên trong phòng, Tân Nguyệt muốn an ủi dì Giang Mỹ, nhưng khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-khong-muon-roi-xa/1664779/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.