"T... tao đến đó ngay đây."
Đang ôn lại chuyện xưa thì nhận được điện thoại của Lâm Hạ My, Mai Ngọc Anh vội vã chuẩn bị rời đi.
"Không ở lại ăn cơm tối sao?"
Thấy bạn mình sắp sửa rời đi, Huỳnh Diệu Thi vội đứng dậy, ánh mắt ngập tràn nuối tiếc nhìn theo.
"Tao có việc rồi, để khi khác nha, bye."
Chưa đợi cô ấy phản ứng lại, Mai Ngọc Anh đã chạy đi mất.
Có trời mới biết, cô đang hoảng loạn, căng thẳng cỡ nào. Anh đang bị như vậy... mà lại... mà lại xảy ra chuyện nữa. Từ đây đến bệnh viện phải mất tận hai mươi phút, nghĩ vậy Mai Ngọc Anh liền phóng nhanh quá mức quy định. Đầu óc cô trống rỗng, miệng không ngừng cầu nguyện, Lâm Hạ My chỉ nói phòng anh không may bốc cháy, Quan Tuấn Bách được cứu ra kịp thời nhưng chẳng hiểu sao lại cố chấp lao vào đám cháy, bị người ta giữ lại.
Không khí ở bệnh viện vô cùng ngột ngạt, mỗi bước chân đều nặng nề, quãng đường như dài vô tận không có điểm dừng. Bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực phủ lên đầu cô, độc chiếm lấy tâm trí cô.
"A, Ngọc Anh."
Người gọi là Phạm Nhật Minh, Mai Ngọc Anh vội vàng chạy đến, nắm lấy cánh tay anh hỏi liên tục: "Tuấn Bách...Tuấn Bách không có gì nghiêm trọng chứ? Cậu ấy hiện giờ đang ở phòng nào? Đã tỉnh lại chưa? Tại sao..."
"Cậu ấy không sao, Mai Ngọc Anh."
Anh ta cắt ngang lời, vỗ vào vai cô an ủi. Đợi đến khi Mai Ngọc Anh bình tĩnh lại, Phạm Nhật Minh mới nói tiếp: "Cậu ấy hoảng loạn quá mức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-doi-cho-chan-tinh-noi-anh/213284/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.