"Cậu chủ, tôi đã đuổi việc cô ta rồi, sẽ không xảy ra chuyện này lần nào nữa đâu ạ."
Quản gia Tiến cung kính đưa sợi dây chuyền cho Quan Tuấn Bách. Ông theo nhà họ Quan nhiều năm, đương nhiên sẽ biết cậu chủ trân trọng đồ vật này như thế nào.
"Chú chuẩn bị đi, ngày mai tôi đến công ti."
"Dạ....vâng ạ."
Ông cứ nghĩ là cậu chủ sẽ không vượt qua được cú sốc này, nhưng xem ra... không phải.
Chỉ cần Quan Tuấn Bách chịu ra mặt, đám cổ đông rụt đầu kia sẽ chịu ngồi yên thôi, không còn càn quấy nữa.
So với Quan Tuấn Anh, thì Quan Tuấn Bách càng có phong thái của một chủ tịch, anh thừa hưởng tính cách từ mẹ, mạnh mẽ quyết đoán. Dù mẹ anh đã rời khỏi Quan thị, nhưng dư âm của bà vẫn còn, các cổ đông lớn đa phần đều đứng về phía Quan Tuấn Bách, còn những người khác lại trung lập, gió chiều nào theo chiều ấy.
"Coi bộ cậu hai nhà ta rất chăm chỉ nha."
Từ ngoài cửa đã vọng vào giọng nói đáng ghét, Quan Tuấn Bách nhíu mày, chẳng buồn nhìn ra cửa. Bởi anh biết người sắp vào là ai.
Ai mà không biết Quan Tuấn Bách rất ghét bị người khác gọi là "cậu hai", bởi theo lẽ anh là con trai độc nhất, tự nhiên thêm đâu ra Quan Tuấn Anh. Từ cái hồi Quan Tuấn Dũng đưa Quan Tuấn Anh về, kẻ nào gọi anh là "cậu hai" đều bị mẹ anh trách phạt thật nặng. Nhưng từ khi mẹ anh rời đi, những người làm mới đến trong nhà thi thoảng sẽ quên mất, vô thức kêu anh là "cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-doi-cho-chan-tinh-noi-anh/213282/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.