Anh bây giờ thật thảm hại, Quan Tuấn Bách anh đã trở thành một phế vật!
"Đừng có mà bi quan như vậy."
Như đọc được suy nghĩ của anh, Mai Ngọc Anh lên tiếng. Song cô ngồi xổm xuống trước mặt anh. Trái ngược với khi nãy, giờ là cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Mày thì biết cái gì?"
"Tao á... tao thì biết gì nhỉ?"
Cô cười cười, ánh mắt nhìn Quan Tuấn Bách, nhận ra cô đang đùa giỡn, anh xị mặt, quay ra chỗ khác.
Một phút trước anh có hơi cảm động một chút, bây giờ coi như tan thành mây khói.
"Hừm, hiện tại tao là "bảo mẫu" của một bé trai "ba tuổi", nhiệm vụ của tao chính là chăm sóc bé từ A đến Z."
Này, ám chỉ anh như thế có hơi quá đáng đấy. Với tính cách của Quan Tuấn Bách, ai dám nói lời đùa bỡn anh như vậy, chắc chắn anh sẽ đánh kẻ đó nhừ tử.
Thế mà chẳng hiểu tại sao Mai Ngọc Anh năm lần bảy lượt khiêu khích anh, mà vẫn bình yên vô sự. Quan Tuấn Bách ngẫm nghĩ rồi cười khổ.
"Bây giờ, tao đi bàn chuyện hợp đồng với anh Tuấn Anh, mày chịu khó ở một mình một lát nha."
Chưa đợi anh kịp trả lời, Mai Ngọc Anh đã chạy mất.
Anh Tuấn Anh!
Anh Tuấn Anh!
Anh Tuấn Anh!
Có vẻ thân thiết ha, Mai Ngọc Anh nói nhiều như vậy, lọt vào tai Quan Tuấn Bách chỉ có ba chữ "anh Tuấn Anh".
"Gọi chú Tiến lên đây cho tôi."
Một mình Quan Tuấn Bách không thể đi đến chỗ đó được, phải cần người khác trợ giúp. Ha, anh cười nhạo chính bản thân mình...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-doi-cho-chan-tinh-noi-anh/213280/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.