Tiệc tàn, Quang Nam cùng Huỳnh Diệu Thi lần lượt ra về. Lúc này, Lâm Hạ My mới đưa cho Mai Ngọc Anh một tấm thiệp đỏ chót.
"Mày có đi không?"
Cô cầm tấm thiệp lên, ngắm nghía đủ phía, thở dài. "Phải đi chứ, dù sao cũng là bạn cũ mà."
Năm đó, An Chi thích Quan Tuấn Bách, thích nhiều lắm, cô ấy là con gái của thầy chủ nhiệm nên càng lộng hành. Thấy Mai Ngọc Anh và Quan Tuấn Bách thân thiết, bày đủ trò phá rối.
Khi ấy, anh luôn đứng ra bảo vệ, che chắn cho Mai Ngọc Anh, ai cũng nghĩ là hai người họ thích nhau, nhưng chỉ có phân nửa là đúng.
"Hồi xưa, vui thật đấy!"
Mai Ngọc Anh nhìn thẳng Lâm Hạ My nói, cô ấy nổi hết da gà, một chút cũng không muốn nhớ về thời gian đó.
Sáng ngày hôm sau...
Vừa bước vào công ty đã thấy tràn ngập mùi thuốc súng, mọi người không ai nói với ai câu nào, nghiêm túc cao độ. Mai Ngọc Anh lấy làm lạ, phòng thiết kế là phòng ồn ào không có quy củ nhất.
Sao hôm nay yên lặng vậy?
Bỗng, thư ký Phan Trang từ đâu chạy đến, túm lấy tay Mai Ngọc Anh, ánh mắt long lanh như con nhìn thấy mẹ, rối rít nói: "May quá! Cô đến rồi, cùng tôi đi đến chỗ tổng giám đốc nào."
Trong khi Mai Ngọc Anh đang ngu ngơ, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cô ấy cưỡng chế lôi đi.
Mọi người lúc này mới đánh mắt, cố liếc qua chỗ cô hóng chuyện, tiếng xì xào chẳng mấy chốc nổ ra.
"Tôi biết ngay mà, Ngọc Anh với tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-doi-cho-chan-tinh-noi-anh/1186419/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.