Cô không nói gì cả, chỉ kéo Quyền Tự đi vào trong phòng, tay còn lại cầm lấy tuýp thuốc mỡ mang vào trong.
Vừa đi vừa mở miệng,
"Anh có thể tự bôi thuốc được không?"
"Không thể."
Người nào đó chối bỏ một cách đúng lý hợp tình.
Quyền Tự ngồi xuống ghế, Nam Tinh lấy ít thuốc mỡ bôi lên chỗ dị ứng trên người hắn.
Cô nhìn hắn, hỏi.
"Vậy những lần dị ứng trước đó, anh xử lý thế nào?"
Quyền Tự cười cười,
"Trước đó?"
Hắn nghĩ nghĩ mấy giây, mở miệng.
"Thật ra, có thể xem như trước kia chưa từng bị dị ứng."
Nam Tinh sửng sốt, nhìn hắn một lúc.
Có lẽ là do mọi chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi, hắn đã quên gần hết, nói xong câu này thì không nói thêm câu nào nữa.
Nam Tinh bôi thuốc cho hắn xong, đứng dậy cầm cặp sách lên đi học.
Nửa đường, cô gặp Vương lão quản gia, ông ấy liên tục khuyên cô nên cơm nước xong rồi hãy đi học.
Nhưng lại bị cô từ chối.
Cô không muốn diễn lại cảnh tượng một lời khó nói hết như lúc gặp bác sĩ trước mặt mọi người nhà họ Quyền.
Phòng khách lớn của Quyền gia, trên bàn cơm sáng.
Sắc mặt của lão gia tử vô cùng khó coi, trước tiên ông lão trừng mắt nhìn thằng nhóc cả vô dụng là Quyền Nhung, sau đó thì trừng mắt nhìn thằng út ốm yếu là Quyền Tự.
Không gian có phần yên ắng, lão gia tử hừ mạnh một tiếng, đá mắt nhìn về phía Quyền Nhung, nom có vẻ như đang nhìn một thằng cháu phế vật vô dụng.
"Ngay cả ảnh chụp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504422/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.