Editor: Kiều Tiếu
Liễu Huyên Nhu đỏ mặt.
"Cậu đừng nói nữa."
Đổng Tuyết Nhi nâng nâng cằm.
"Điều này thì có gì mà thẹn thùng, đến giờ này Quyền Tự còn nắm chặt chiếc cà vạt mà cậu tặng, xem ra quà cậu tặng, anh ấy rất thích."
Liễu Huyên Nhu cũng có chút vui vẻ, cười cười:
"Thiếu gia thích là tốt rồi."
Lúc Nam Tinh nhìn thấy Quyền Tự, phản ứng đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vẫn ổn, chẳng qua là gầy đi không ít.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên cạnh.
Ánh mắt của Nam Tinh dừng trên chiếc cà vạt mà Quyền Tự nắm chặt trong tay.
Cô nhìn chằm chằm chiếc cà vạt kia một lúc, sau đó rũ mí mắt, đè thấp vành mũ.
Ngực càng buồn.
Cô thích hắn, nhưng không hào phóng như vậy.
Tuy rằng biết, trước khi thổ lộ với một người thì càng nên nỗ lực thích người ta hơn một chút.
Thân thể của hắn không tốt, cô nên đối xử kiên nhẫn với hắn thêm một chút.
Cứ nghĩ như vậy, nhưng cô lại dùng sức nắm chặt hộp quà trong tay.
Nhưng có phải hắn quá bắt nạt người khác hay không?
Cô duỗi tay, đè vành mũ xuống thấp hơn nữa.
Tóm lại là cô không có biện pháp gì với hắn cả, đánh không lại hắn, cũng không có tiền như hắn, càng không thể uy hiếp nổi hắn.
Tiếng cười nói của Liễu Huyên Nhu và Đổng Tuyết Nhi không ngừng truyền tới lỗ tai cô.
Nam Tinh nhấp môi, duỗi tay, với lấy một ly sâm banh từ trên khay của một nhân viên vừa đi ngang qua, một hơi uống cạn.
Không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504417/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.