Trong tay Nam Tinh cầm chiếc mũ lưỡi trai màu đen, dạo quanh một vòng.
Lúc này, Trịnh Vinh vào nhà.
Trịnh Vinh đẩy đẩy mắt kính, mở miệng.
"Nam Tinh tiền bối, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Trịnh Vinh nhận lấy cặp sách từ tay Nam Tinh.
Nam Tinh lên tiếng,
"Ừm."
Đáp lời xong, cô đi ra ngoài.
Tống Cảnh Hiên nhìn thấy Trịnh Vinh đi vào, nhịn không được trêu ghẹo.
"Không nghĩ tới a, em có thể làm trợ lý cho cô bạn nhỏ trong thời gian lâu như vậy."
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Trịnh Vinh, không biết hắn lại não bổ cái gì, đột ngột vẻ mặt của Tống Cảnh Hiên nghiêm túc hẳn lên.
"Cả ngày em vội trước vội sau, cứ bám theo sau Nam Tinh, cũng không cần tiền lương, chẳng lẽ coi trọng cô bạn nhỏ rồi?"
Hắn vừa hỏi xong câu này, ngược lại là Trịnh Vinh bị hỏi tới mức sửng sốt.
Sau đó, biểu tình của Trịnh Vinh trở nên rất kỳ quái.
Tống Cảnh Hiên nghi hoặc.
"Nghĩ cái gì đấy?"
Đôi tay của Trịnh Vinh nắm chặt cặp sách, đáp lời.
"Anh họ, liên lạc được với King chưa?"
Vừa nhắc tới King, Tống Cảnh Hiên liền muốn mắng con mẹ nó.
"Chưa."
Trịnh Vinh gật gật đầu, điều này ở trong dự kiến.
"Anh có thể nói ra được mấy lời như em thích Nam Tinh tiền bối, thì chuyện không liên lạc được với King cũng là điều đương nhiên."
Nói xong, Trịnh Vinh xách cặp sách lên, rời đi.
Nam Tinh ngồi lên xe thương vụ, vốn đang định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên Trịnh Vinh mở miệng.
"Tiền bối, Nam Vũ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504403/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.