Editor: Kiều Tiếu
Giọng điệu của Nam Tinh nhàn nhạt.
"Tôi làm gì cô?"
Hốc mắt của Liễu Huyên Nhu hồng hồng, cắn cắn môi.
"Cô không phải diễn viên, vì sao muốn diễn nhân vật này? Có phải vì biết tôi muốn nhập diễn, cho nên cố ý đến đoạt nhân vật?"
Cô ta cuối cùng cũng không nhịn xuống, nói ra hết những lời trong lòng.
Nam Tinh nghe xong, nhịn không được liếc nhìn cô ta thêm mấy cái,
"Rốt cuộc Chu Mạc nhìn trúng cô ở điểm nào? Nhìn trúng cô ở điểm chỉ số thông minh thấp? Đầu óc không dùng được?"
Nghe vậy, gương mặt của Liễu Huyên Nhu lập tức đỏ lên.
"Cô!"
Nam Tinh lẳng lặng nhìn cô ta.
"Tôi biết diễn kịch hay không là chuyện của tôi, có quan hệ gì với cô?"
Tay của Liễu Huyên Nhu nắm chặt góc áo, siết chặt, phảng phất như bị lời nói của cô nhục nhã.
Nam Tinh đối với kiểu con gái nhu nhược này, không có chút cảm giác đồng tình thương mến nào.
Nói tiếp.
"Dẫu cho không có tôi, cô cũng không thể nhận được nhân vật này. Là tôi tới đoạt nhân vật của cô hay là cô chạy tới làm tôi ngột ngạt, Liễu Huyên Nhu, trong lòng cô không rõ?"
Lời này lập tức tàn phá lòng tự trọng của Liễu Huyên Nhu, sắc mặt của cô ta chuyển từ hồng sang trắng.
Thân thể lắc lư chao đảo, hai mắt đỏ bừng.
"Nhưng, nếu không có cô, tôi sẽ còn một cơ hội phỏng vấn."
Nam Tinh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Ồ, vậy hiện giờ cô không còn cơ hội."
Cô vừa nói xong, lách tách, nước mắt của Liễu Huyên Nhu trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504393/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.