Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh sửng sốt, cô vội buông lỏng tay ra, sợ đè lên lỗ kim trên mu bàn tay của hắn.
Nhưng Quyền Tự lại đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, lôi kéo người tới trước mặt mình, giọng nói nghẹn ngào.
"Tiểu Hoa trốn cái gì."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt của hắn phá lệ tái nhợt.
Hắn biết cô buông tay là vì sợ đè lên miệng vết thương trên mu bàn tay của hắn.
Nhưng hắn vẫn không thích cô buông tay ra.
Nam Tinh nhận thấy được cảm xúc của hắn có chút phập phồng, nghĩ nghĩ, kề sát lại gần hắn hơn một chút.
Lông mi đen dài của Quyền Tự run run vài lần, tỏ vẻ đối với chuyện cô tới gần, hắn thực thích.
Không biết vì sao, Nam Tinh cảm thấy đêm nay Quyền Tự có phần không thích hợp.
Vừa nghĩ, vừa đặt chén cháo lên chiếc bàn cạnh đó.
Lấy tuýp thuốc mỡ ra, kéo tay hắn về phía mình, nhẹ nhàng thoa lên những chỗ xanh tím trên mu bàn tay của hắn.
Cô mở miệng hỏi một câu.
"Đau không?"
Người nào đó trả lời tương đối dứt khoát.
"Đau."
Động tác bôi thuốc của Nam Tinh khựng lại, nghiêm túc nói.
"Em sẽ nhẹ một chút."
Chờ đến khi bôi thuốc xong xuôi, cô chỉ vào chén cháo trên bàn, bảo.
"Món này giờ không ăn thì sẽ lạnh."
Quyền Tự liếc nhìn chén cháo trắng kia một cái, hắn rũ mắt xuống, không nói chuyện.
Xem tư thế này của hắn, hắn căn bản không tính ăn.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cô đã sớm đi rồi.
Nhưng người trước mặt này, trước đó không lâu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504366/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.