(*dây đằng: hay còn gọi là dây leo)
Tiếng nói chuyện của Tống Cảnh Hiên bất chợt im bặt.
Dựa theo tính cách của Quyền Tự thì chẳng được bao lâu nữa hắn sẽ tự động không kiên nhẫn rồi cúp điện thoại.
Nhưng đợi nửa ngày, màn hình như cũ hiển thị là đang trong cuộc trò chuyện, cuộc gọi hoàn toàn không có dự định kết thúc.
Hắn cười gượng hai tiếng.
"Cái kia, A Tự, anh đây cũng là đến đó rồi mới biết cô ấy cũng ở đó a, sau đó vội vội vàng vàng, cứ thế quên béng mất chuyện này. Giờ anh gọi điện cho chú là để nói với chú chuyện đó đó, không nghĩ tới chú lại mở miệng hỏi trước, ha ha ha ha ha."
Nụ cười của hắn khá là miễn cưỡng.
Nói xong, không đợi Quyền Tự mở miệng, Tống Cảnh Hiên lại nói.
"Có điện thoại thông báo nhiệm vụ, cúp trước."
Nói xong, tút tút hai tiếng, cuộc gọi kết thúc.
Tắt máy xong, Tống Cảnh Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hẳn là đã lừa gạt cho xong chuyện rồi chứ nhỉ?
Tên biếи ŧɦái kia chắc sẽ không nghĩ ra cách để tra tấn hắn đó chứ?
Cân nhắc một lát, cảm thấy bản thân phát huy thật tốt, hẳn là không có việc gì.
Nghĩ xong, liền lái xe chạy về phía trụ sở quân đội.
Quyền Tự ngồi trong phòng vẽ tranh rộng lớn trống trải, trong tay cầm cây bút chì, tiếng ngòi bút ghì lên giấy vang lên từng tiếng sàn sạt.
Mí mắt rũ xuống, rất nhanh che khuất đi cảm xúc trong mắt.
Đóa hoa đầu gỗ mà hắn nuôi, thật ra rất thích tham dự vào mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504360/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.