Nam Tinh trở lại ghế lô.
Khi đi ngang qua người Quyền Tự, hắn ngửi được một mùi nước hoa rất nhạt.
Quyền Tự ngẩng đầu.
"Em gặp bạn à?"
Nam Tinh sửng sốt.
Sao hắn biết cô đã gặp người khác?
Sau đó mở miệng,
"Chỉ coi là có quen, không tính là bạn bè."
Tống Cảnh Hiên ngồi một bên không muốn nhìn dáng vẻ thân mật của hai người này nữa, lạch cạch hai tiếng, đập đũa xuống bàn.
"Ăn no rồi, đi đây."
Nói xong, trực tiếp đứng lên, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Lúc này, tinh tinh hai tiếng.
Điện thoại của Nam Tinh vang lên âm báo nhắc nhở tin nhắn.
Cứ tinh tinh tinh tinh vài lần như vậy.
Quyền Tự nâng mắt, nhìn qua.
Là thông báo trừ tiền của thẻ tín dụng cùng với một ít tin nhắn rác.
Sau đó, tầm mắt dịch chuyển, không để trong lòng.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng, Nam Tinh vừa đi khỏi phòng ngủ.
Điện thoại bị rơi trên giường lại 'tinh' một tiếng, âm báo nhắc nhở tin nhắn lại vang lên.
Quyền Tự mở mắt, nhìn về phía thứ đồ vật đang phát ra âm thanh.
Là ký lục tiêu phí của thẻ tín dụng, một đôi giày dành cho nam.
Trong mắt hắn xẹt qua tia u ám.
Sau đó, điện thoại của Nam Tinh rung lên, một cuộc gọi gọi tới.
Ghi chú số điện thoại là, Tửu Từ.
Nam Tinh lại lần nữa trở về phòng, cầm điện thoại lên, nhận cuộc gọi.
"A lô?"
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam.
"Chị đến đây đi, em chờ chị."
Nam Tinh sửng sốt.
"Xong rồi?"
"Vâng."
Giọng nói của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/504353/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.