Editor: Kiều Tiếu
Vừa thấy trên người Nam Tinh còn mặc đồng phục, nhịn không được sờ sờ cái trán.
Chậc, cảnh tượng máu me thế này bị mầm non của Tổ quốc nhìn thấy rồi.
Đóa hoa nhỏ này chắc không bị dọa sợ đấy chứ?
Nghĩ vậy, Tống Cảnh Hiện vội vàng chắn ngang tầm mắt của Nam Tinh, cười hì hì.
“Tiểu bằng hữu, sợ hãi à? Chú có vài viên kẹo, ăn xong rồi thì đi học đi nhé~”
Tống Cảnh Hiên coi Nam Tinh như đứa thiểu năng mà dỗ ngọt.
Đợi khi đến gần, Tống Cảnh Hiên nhìn khuôn mặt của Nam Tinh, do dự một lát.
“Tiểu bằng hữu, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ, nhìn cháu quen mắt quá.”
Hắn quan sát Nam Tinh từ trái qua phải.
Tống Cảnh Hiên thấy Nam Tinh không nói lời nào, hệt như cái đầu gỗ, nói thầm một câu.
“Này, sẽ không bị dọa ngu đấy chứ?”
Vừa nói vừa lấy kẹo trong túi ra, bóc đưa cho ‘mầm non của Tổ quốc.’
Tống Cảnh Hiên nở cụ cười tự nhận là hiền lành thân thiện.
“Tiểu bằng hữu, không cần sợ. Chú không phải là ông chú quái gở đâu~ Cháu xem cháu xem, chú là cảnh sát chuyên đánh người xấu.”
Nói xong, lấy ra thẻ công tác của mình.
Nam Tinh nhìn viên kẹo, lại nhìn hắn, nâng tay, chọc rơi viên kẹo, giọng điệu nghiêm túc, “Tốt nhất chú nên đi kiểm tra lại não đi.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng lại.
Quyền Tự cầm một chiếc khăn tay màu trắng, chậm chạp lau ngón tay, lông mi đen dài rũ xuống, lệ khí được thu liễm chỉ còn cảm giác lạnh lùng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/267466/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.