Editor: Kiều Tiếu
Người đàn ông không nói chuyện.
“Trong phòng có người không?”
Vẫn không nhúc nhích.
Cô nhịn không được cúi đầu liếc mắt một cái. Người này không hôn mê đấy chứ?
Lúc này, khối vải trắng bao quanh miệng vết thương của hắn đã ướt đẫm, máu tươi tí tách theo mảnh vải uốn lượn rơi xuống.
Cô nhìn miệng vết thương không mấy bình thường kia, sau đó nhìn vẻ mặt của hắn, thấy lông mi hắn rung rung, lại nghe hắn mở miệng:
“Không có bác sĩ, không có ai cả.”
Cô vươn tay, một bàn tay chống ngực hắn, đẩy cái người đang dính lấy mình ra.
Quay đầu, đi về phía cánh cửa bên cạnh bồn hoa, hoàn toàn không muốn để ý tới người đàn ông này nữa.
Dáng vẻ của cô tự nhiên, hệt như đang ở trong nhà mình.
Bước vào trong phòng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Chiếc thảm lông dê màu trắng, trên đó ngổn ngang mấy quyển sách, trong góc phòng, trên cái bàn trong suốt bằng thủy tinh có bày biện mấy lọ thuốc và chai nước biển mới truyền xong.
Cô xem lướt qua tên của các loại thuốc, thuốc an thần.
Sau đó, nhìn về phía sau, người đàn ông ốm yếu đang nhắm mắt theo đuôi cô đi vào.
Một bệnh nhân cần phải dùng đến thuốc an thần… Đứng ở chỗ nguy hiểm như thế, là vì phát bệnh sao?
Cô rũ mắt, che giấu đi cảm xúc trong đó, mở miệng, “Đi đây.”
Nói xong, vòng qua phòng ngủ và phòng khách, tính toán rời đi.
Đằng sau không có động tĩnh gì.
Ngay lúc cô sắp mở cửa rời đi, quay đầu nhìn lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/267461/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.