Bản tính con người vốn đều là ích kỷ , Lục Tắc Linh nói dối không chópmắt với Diệp Thanh, cô cũng đã có thể dự liệu được con đường phía sau sẽ đầy chông gai.
Sau khi Diệp Thanh đi, vô số lần Thịnh Nghiệp Sâm chất vấn Lục Tắc Linh. Anh không thể lý giải được tại sao Lục Tắc Linh lại cố chấp như vậy, sự oán hận của Lục Tắc Linh với Diệp Thanh không thể diễn tả bằng lời nói. Anh hối hận việc đêm hôm đó, hối hận vì lúc đó không đủ kiên cường. Anh và Lục Tắc Linh đều giống nhau, đều đi vào ngõ cụt, anh hết lần này đến lần khác nghĩ tới những chuyện đã qua, nhưng vẫn không chịu chấp nhậnsự thật. Anh dùng vô số vẻ mặt hỏi Lục Tắc Linh, yếu ớt, giận dữ, bìnhtĩnh, tuyệt vọng. . . . . . Lục Tắc Linh thủy chung trầm mặc. Cô khôngbiết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô cũng chỉ làm theo những gì trái tim cô muốn.
Từ lúc Thịnh Nghiệp Sâm bị mù thì tính khí càng ngày càng xấu, giận dữkhác thường. Anh cho là Diệp Thanh rời đi đều là do Lục Tắc Linh. Anhhận Lục Tắc Linh, mà Lục Tắc Linh lại cứ không chịu đi, ngày đêm cựcnhọc chăm sóc cho anh, mắng thế nào, nhục nhã cô thế nào cô cũng khôngchịu đi. cô nhận hết tất cả tức giận của anh, thay thế ánh mắt cho anh,chăm sóc anh rất cẩn thận, ngay cả bảo mẫu cũng phải thán phục.
Bởi vì Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy gì, nên rất nhạy cảm và đa nghi, hơn nữa còn rất ghét việc cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong/2211199/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.