Lục Tắc Linh không nhớ được mình về nhà bằng cách nào. Đi hơn bốn giờ đồng hồ, rốt cuộccũng đi ra khỏi khu ngoại ô hoang vắng, lúc rạng sáng, Lục Tắc Linh corúm đứng ở trên con đường không một người đón taxi. Tuyết vẫn khôngngừng rơi, phủ trắng xóa , rơi vào người Lục Tắc Linh, cô giống nhưngười tuyết không có chút sức sống nào, đứng động đậy ở ven đường.
Xe cộ qua lại cũng không nhiều, thỉnh thoảng có vài chiếc xe taxi chạy vụt qua. Mãi cho đến khi Lục Tắc Linh sắp mất đi ý thức, mới có một bác tài xế trung niên chịu ngừng xe lại, đồng ý chở cô về.
Lục TắcLinh ngồi trong xe taxi ấm áp, bi thương mà nghĩ, cái mạng hèn mọn củacô, bị như vậy mà cũng không chịu chết, tại sao không thể cứ như vậy màchết đi cho rồi? Nếu như chết rồi, có phải sẽ không còn đau khổ như thếnày nữa?
Trong xe đang phát tiếu mục âm nhạc đêm khuya, giọngnói của phát thanh viên nữ nồng đậm và tình cảm làm giảm bớt cô đơn chonhững người mất ngủ, giọng nói ấm áp như đang dỗ dành từng linh hồn cônđơn trong đêm tĩnh mịch. Nghe xong những cuộc điện thoại của những người gọi đến, cô ấy liền phát một bài hát của Đới Bội Ni bài《 Tình yêu mà bạn mong muốn 》:
. . . . . .
Mặc dù chưa bao giờ nghi ngờ nhưng em vẫn băng khoăn lo lắng
Anh chính là người duy nhất
Tha thứ cho em vì đã hoài nghi chính mình
Em hiểu anh yêu em, em giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong/2211192/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.