Thiếu niên cao lớn an tĩnh ngủ say trước cửa phòng cô, nắng sớm xuyên qua cửa sổ trên hành lang chiếu vào anh, đem khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh trở lên dịu dàng vài phần.
Mày kiếm nhíu thành hình chữ xuyên 川, môi mỏng tái nhợt, trong tay đang nắm chặt bút nước màu đen, dưới đầu gối còn có một quyển vở, mồ hôi lạnh theo tóc đen nhỏ giọt rơi xuống, trên mặt lưu lại một bãi vệt nước.
Trọng Dã hẳn là không mơ thấy mộng đẹp.
Anh đang suy nghĩ cái gì?
Hẳn là nghĩ tới việc dì Hoa cùng anh đều bị bệnh.
Cũng chỉ có hai việc này mới có thể khiến Trọng Dã gặp ác mộng.
Sơ Nặc rón ra rón rén dẫm đến bên đất trống bên cạnh Trọng Dã, cô không đánh thức anh mà đi xuống lầu gõ cửa phòng dì Lưu, nhờ dì Lưu tìm vài người nâng Trọng Dã về phòng anh.
Dù có như thế nào, Trọng Dã vẫn là em trai cô nên chăm sóc.
Cô sẽ không thờ ơ bỏ mặc anh ngủ trước cửa phòng mình.
Mà phía sau cô, thiếu niên đàn đắm chìm trong ác mộng không thể thoát ra, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơmi, hèn mọn nói mớ cầu xin: "Nặc Nặc, thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Chị đừng đi... Đừng đi..."
*********
Nhất Trung quy định chiều Chủ Nhật hai giờ tập trung trước cổng trường.
Sơ Nặc rời đi lúc 12 giờ rưỡi, lần này cô đem nhiều quần áo hơn bình thường.
Cuối tuần này cô đại diện cho Nhất Trung tham gia cuộc thi nói tiếng Anh, trường học cố ý dặn dò cô mang nhiều quần áo chút, hai ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong-sung-toi-thanh-hoa/904314/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.