Tịnh Nguyệt chăm sóc rất tận tình, Mạc Vũ Hải cũng rất hợp tác, rất ngoan ngoãn nằm giường nghe chỉ thị dưỡng sức của cô.
Có điều xui là trúng ngày sinh nhật của anh thì hôm đó anh chưa khỏi bệnh nên Tịnh Nguyệt chỉ mua một cái bánh vị trà xanh anh thích, tổ chức đơn giản rồi thống nhất cô thi xong sẽ bù lại cho anh. Mạc Vũ Hải ốm như vậy lỡ đang vui mà anh lại cảm thấy không khỏe mà phát sốt thì không tốt.
Không biết là do cô vừa ôn thi căng thẳng vừa lo cho anh hay không mà sinh ra ảo giác, cô cảm thấy sau ngày cô gặm một mảng trên mặt Mạc Vũ Hải thì anh trở nên nghe lời hơn nhiều, còn rất dính người.
Từ hôm đó tới giờ, trừ lúc đi tắm và đi ngủ, Mạc Vũ Hải gần như là không rời nửa bước, lúc nào cũng như cái đuôi to đùng đi bên cạnh cô.
Ngay cả lúc cô ôn tập, Mạc Vũ Hải kiểm toán sổ sách, anh cũng kéo cô ngồi lại bên cạnh với một lý do nghe rất hợp tình hợp lí: “Ngồi bên cạnh anh, có gì thắc mắc có thể hỏi anh.”
Thực ra đối với Tịnh Nguyệt mà nói, đây không phải chuyện bất tiện gì, nhưng lâu dần lại thấy anh theo về cả nhà cô, hình như không phù hợp lắm.
Cho dù có là anh em cũng không dính lấy cả ngày như thế.
Mạc Vũ Hải vừa khỏe lại đã kéo cô đi cùng anh đến trung tâm thương mại lượn chơi, mua sắm một vòng.
Tịnh Nguyệt cũng không tính đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cho-em-vo-luong-hai-de-dung-nguyet/2821896/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.