“Tôn sư huynh, huynh nhận thua đi.” Y bình tĩnh lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự tự tin.
“Tiểu sư đệ, ngươi có át chủ bài gì thì cứ việc lật ra.” Tôn Nguyên Hóa mỉm cười nói, cũng tự tin trả lời.
“Được.” Phương Chính đột nhiên huýt sáo, tiếng huýt sáo truyền đi rất nhanh. Từ xa vọng đến tiếng bầy hạc kêu to.
Mọi người nghe tiếng kêu nhìn lại, rất nhiều ánh mắt chợt mở lớn, miệng há hốc.
“Đây là phi hạc mỏ sắt.”
“Trời ạ, nhiều phi hạc như vậy sao? Ta bị ảo giác à?”
“Làm sao có thể? Đó chính chính là vạn thú vương. Phương Chính tu hành đến tứ chuyển trung giai, đã là thiên tư tung hoành. Nhưng y có thể khống chế bầy hạc trên chục nghìn con, đây là thủ đoạn gì?”
Mọi người đều xôn xao, trong lòng không khỏi chấn kinh, cảm thấy khó có thể tin.
Một số Trưởng lão đang ngồi bên ngoài cũng cả kinh, đứng thẳng dậy.
Gương mặt Tôn Nguyên Hóa trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Phi hạc mỏ sắt, khí thế hùng hổ, trận thế bàng bạc khiến gã cảm nhận một áp lực thật lớn.
Nhưng gã vẫn không từ bỏ dự định.
Ánh mắt của gã hiện lên ánh sáng: “Phương sư đệ, ngươi thật sự rất lợi hại.”
“Nhưng nhiều phi hạc như vậy, ngươi có thể khống chế được sao? Ta vẫn chưa thua, bởi vì ta cũng có bầy hạc của mình. Ra đi.”
Phi hạc cũng có chục nghìn loại. Ưu thế về địa lý ở đây được người Tiên Hạc môn lợi dụng đầy đủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218199/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.