Bốp.
Phương Nguyên vung tay, tát vào mặt gã thiếu niên.
“Biến!” Phương Nguyên dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng quan sát gã thiếu niên, giọng điệu bình thản.
Gã thiếu niên ôm mặt, kinh hồn táng đảm, sợ đến toàn thân run rẩy. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, ánh mắt chạm vào con ngươi đen nhánh của hắn, lập tức quay sang chỗ khác, sau đó không nói tiếng nào, lảo đảo chạy đi.
“Hắc Thổ ca ca...” Thương Tâm Từ nhìn theo bóng lưng gã thiếu niên, có chút không đành lòng.
Gương mặt Bạch Ngưng Băng vẫn lạnh lùng.
“Tâm Từ, ta là cổ sư Ma đạo, tất có cung cách làm việc của mình, chính là tận tình tung hoành.” Phương Nguyên giải thích, lời lẽ khẳng khái.
Những người còn lại đều nhìn hắn.
Hắn ngó nghiêng xung quanh một phen, mọi người lập tức né tránh, không dám đối mặt với hắn.
Nếu đổi lại là Phương Nguyên trước đây, hắn cũng muốn giả vờ giả vịt một phen, vận dụng thủ đoạn lừa gạt mua đống đồ này.
Nhưng bây giờ, thực lực của hắn đã mạnh, xưa đâu bằng nay, có thể sử dụng thủ đoạn trực tiếp nhất, bớt dùng sức, vì sao lại không dùng chứ?
Nhân vật Chính đạo rất yêu quý thanh danh, phong độ của mình. Cho nên, ngày thường hay thích thể hiện sự hiền lành, mềm mỏng.
Phương Nguyên không phải Chính đạo, mà là Ma đạo.
Từ xưa đến nay, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm. Đây chính là luật rừng mạnh được yếu thua.
Chỉ là người trong Ma đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218191/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.