Tả gia còn ba người, Xa gia còn bốn người.
Trên ngực của gia lão Vô Thanh Tả gia, ngay tại vị trí trái tim có một vết thủng thật sâu, máu chảy ròng ròng. Một tay ông ta đè xuống vết thương, ngay trước mặt Tả Thiền Ngọc, nghiêm túc nói: “Đại tiểu thư, người mau đi nhanh đi. Nơi này cứ để chúng ta ngăn cản.”
Tả Thiền Ngọc là trưởng nữ Tả gia, có tư chất loại Giáp, là hy vọng tương lai của Tả gia. Nàng tuổi trẻ mỹ mạo, chưa đến hai mươi tuổi đã là tu vi trung giai Tam chuyển, tuyệt không thể chết yểu chỗ này được.
“Vô Thanh gia lão...” Gương mặt Thương Tù Ngưu toát lên vẻ do dự.
“Muốn đi? Không có cửa đâu.” Gia lão Xa gia Xa Hữu Âm cười lạnh, sau đó xông lên.
“Lão quỷ Vô Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay. Hahah, hôm nay ngay tại đây, Xa Hữu Âm ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.” Sát ý tràn ngập trong giọng nói của ông ta.
Nhưng vừa mới nói xong, ông ta lại thấp giọng căn dặn một mỹ nữ cổ sư bên cạnh: “Hương Nhi, con đang bị thương. Đợi lát nữa đánh nhau, con hãy lui về phía sau, để cho chúng ta ra trận là được.”
Xa Xảo Hương cau mày: “Cha, con chỉ bị thương nhẹ, không có chuyện gì đâu. Con muốn kề vai sát cánh với cha.”
Trong lòng nàng vô cùng lo lắng.
Vô Thanh và Xa Hữu Âm đã đối đầu mấy chục năm, thực lực tương xứng. Mặc dù Vô Thanh bị trọng thương, nhưng muốn giết chết ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218183/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.