“Xưng bá, ha ha, chờ Cổ Nguyệt Phương Chính vào thành số bốn rồi nói tiếp.”
….
“Cổ Nguyệt Phương Chính!!!”
Đôi mắt đàon người Bách gia toàn bộ đều trợn to, như bị sét đánh. Bước chân của bọn họ dừng lại trong phút chốc, mấy đôi mắt nhanh như chớp nhìn về phía người đi đường đang nói chuyện kia.
Khiến người đi đường kia sợ hết hồn.
Nửa nén hương sau.
Trong trường diễn võ, Phương Nguyên ung dung đi tới tràng. Đối thủ lần này của hắn là một vị đại hán trung niên, cao lớn thô kệch, cao lớn vạm vỡ, chòm râu như cùm thép, dài và hung ác.
Đương ——!
Một tiếng vang giòn, đại diện cho trận đấu chính thức bắt đầu.
“Ta chịu thua!” Tráng hán trung niên lập tức mở miệng kêu to. Nói tới thắng thắn, nhanh gọn, khiến cho mọi người xung quanh xem trận chiến hết sức bất mãn.
“Tại sao lai như vậy?”
“Mất hết thể diện, còn chưa đánh đã chịu thua.”
“Mất mặt cũng còn hơn là mất mạng, hiện tại ở thành số năm này ai dám đánh với Phương Chính? Cổ toàn lực ứng phó thực sự quá mạnh!”
Mọi người than thở.
Cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã lập tức kết thúc.
Cổ sư chủ trì đi tới, muốn hỏi Cổ của hai bên, sau khi sửa một chút lại trả lại cho đối phương.
Đại hán trung niên xoay người bỏ đi, chủ động chịu thua là một chuyện nhục nhã, nhưng đại thế còn mạnh hơn người, ai bảo Phương Nguyên lòng dạ cực kỳ độc ác, không hề lưu tay. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218138/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.