Thành vệ quân xử lý về tranh cãi, mâu thuẫn, duy trì trị an, chính là nơi bận rộn nhất.
Khách khí vài câu với hai người Phương Bạch, Thương Bệ Ngạn còn chưa ngồi xuống bỗng nhiên vị trí chủ vị lóe lên ánh lửa, Thương Yến Phi hiện ra.
Lần này Thương Yến Phi mặc một thân áo trắng, góc viền ống tay đều có nạm vàng. Một dòng máu đỏ tươi tản ra tới bên hông, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn hình thành nên khí tức và mị lực đặc biệt của ông ta.
“Con bái kiến phụ thân đại nhân.” Chúng thiếu chủ cùng nhau đứng dậy, sau đó quỳ một chân trên đất, cùng nói.
“Tộc trưởng đại nhân.” Ngụy Ương đứng lên nói.
Cũng trong lúc đó, hai người Phương Bạch cuãng đứng dậy hành lễ.
“Đều ngồi xuống đi.” Thương Yến Phi nửa nằm trên ghế ngồi rồng, tùy ý phất tay.
Trong nhất thời, xuất hiện ánh hào quang bảy màu xán lạn, như giọt mưa, như mây mù.
Ánh hào quang rơi xuống trên bàn của mọi người, hóa thành một món ngon tinh mỹ, trong nhất thời những món ăn ngon phân tán trong tiểu viện.
Phương Nguyên đã nhận ra, đây là Cổ cẩm tú thực hạp.
Thương Yến Phi sở hữu Cổ ngũ chuyển, chuyên dùng để cất giữ những món ngon. Món ngon khi đặt bên trong đó trạng thái ra sao thì khi lấy ra chính là trạng thái đó.
Kiếp trước, Phương Nguyên dốc sức làm trong đội buôn, sau khi sơn trại Cổ Nguyệt bị diệt vong, hắn cũng không còn nơi nương tựa. Nghĩa Thiên Sơn đột nhiên quật khởi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218102/quyen-1-chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.