"Đây là cổ Cốt Thương... Là cổ Loa Toàn Cốt Thương." Vị trưởng lão này thế mà lại nhận ra.
"Nơi này thật là kì quặc! Ta lần đầu thấy có chuyện như vậy đó." Có người hưng phấn hẳn lên.
"Các ngươi xem xem. Ở giữa còn có một cái hang lớn. Trong đó có cái gì nào?" Có người lại tò mò.
Hang giữa chỉ có mỗi một dòng suối.
Bọn Bách gia vừa thất vọng vừa phẫn nộ.
"Hai tên tặc tử này giỏi lắm! Vậy mà không để lại cái gì hết."
"Thật đáng giận, bọn chúng táng tận lương tâm thật chứ, bao nhiêu cổ trùng như vậy mà bóp nát hết cả!"
Bọn chúng cứ thế chửi mắng bất bình.
Ai ai cũng toát ra vẻ tiếc nuối trong mắt.
"Thôi đi nhanh đi, đuổi kịp bọn chúng sớm chừng nào thì ít tổn thất chừng đó." Thiết Đao Khổ nói một câu làm mọi người lại sáng bừng hai mắt, hi vọng lại nhen nhóm.
Càng chịu đả kích thì sĩ khí lại càng dâng cao, hận không thể tìm được hai người kia ngay lập tức.
Mọi người đến đại sảnh thứ hai, thấy ba cái cột đá.
"Có cổ trùng lưu lại kìa!" Cổ sư phía trước vui mừng hô một tiếng.
"Mời tộc trưởng xem qua." Trước mắt tộc trưởng liền hiện ra xương cánh tay cùng xương sườn.
Tộc trưởng Bách gia chỉ nhìn lướt qua. Trong lòng lại không hề dễ chịu.
Bà quan tâm đến an nguy của hai đứa con mình hơn cả cổ trùng.
"Thấy được gì không? Hai con cổ vừa rồi đều là cổ trùng tam chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218034/quyen-1-chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.