Mấy vị gia lão dối diện đều phát ra tiếng thổn thức.
Bách gia tộc trưởng lại hỏi: “Đối với tai nạn của Cổ Nguyệt bộ tộc, đại tộc ta thâm biểu đồng tình. Hiền chất có thể cho bết rốt cuộc Thanh Mao sơn đã xảy ra chuyện gì không?”
Thanh Mao sơn đã từng tươi tốt, đầy sức sống nay trải đầy băng tuyết. Kinh biến như vậy đã khiến cho thế lực bốn phía xung quanh quan tâm đến cùng điều tra. Thế nhưng tin tức Thanh Mao sơn diệt dần dần truyền bá tới phương xa.
“Không dám nghĩ đến nữa, nghĩ tới nó là lại cảm thấy đau đớn.” Phương Nguyên ngồi xuống, vẻ mặt đầy bi thương.
“Người tới, dâng rượu.” Tộc trưởng Bách Gia thấy Phương Nguyên không muốn nói cũng không hỏi thêm, dặn dò gia nô đưa lên hai vò rượu.
Bạch Ngưng Băng thờ ơ, từ trước tới giờ nàng không uống rượu, chỉ uống nước.
Phương Nguyên trực tiếp bỏ giấy dán trên vỏ, uống một hớp, lại rơi lệ.
Bách gia tộc trưởng giật mình nói: “Hiền chất, sao lại rơi lệ?”
“Uống rượu quý tộc, thuần hương say lòng người, không khỏi nhớ tới rượu Thanh Trúc của bộ tộc ta, nhớ tới khoảng thời gian từng ở Thanh Mao sơn uống rượu trước kia.” Phương Nguyên vừa lau nước mắt vừa nói.
Tiếng gia lão môn thổn thức càng to lớn, không ít người an ủi Phương Nguyên.
Cảnh ngộ của Phương Nguyên khiến bọn họ đồng cảm. Dù sao nguồn suối của Bách gia trại đã có dấu hiện khô cạn, nếu không tìm được nguồn suối mới, thảm trạng của Cổ Nguyệt bộ tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218023/quyen-1-chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.