Đàn ong phía sau lại thà chết không bỏ, cứ thế bám theo.
Phương Nguyên co giò chạy trước, Bạch Ngưng Băng chạy dí sát theo sau. Bọn họ không có cổ trùng di động nên bị đàn ong đuổi theo rất nhanh.
Bịch bịch.
Bạch Ngưng Băng liền dùng cổ Thiên Bồng, hư giáp bạch quang khẽ lay động. Lần này chắc phải hứng chịu đủ loại công kích.
Châm độc của bầy ong kia cứng như sắt, lại rất cứng. Hơn nữa lại bắn từ trên cao xuống, hệt như mưa tên.
Đến nước này thì tình hình có biến đổi lớn.
Công kích của Bạch Ngưng Băng không ngừng giảm xuống, đúng là không thể xem thường đàn ong này được!
Phiền phức hơn nữa chính là trong bầy ong kia có mấy con sắp thành cổ rồi.
Cổ Cuồng Châm Phong tam chuyển có khả năng xuyên, đến cả cổ Thiên Bồng cũng không ngăn nổi. Bạch Ngưng Băng liền mở vài cái huyết động, hắn không khỏi rên lên vài tiếng, tốc độ chạy trốn tăng lên, đột phá giới hạn bản thân.
Bạch Ngưng Băng không hề nghĩ đến có ngày hắn lại chạy nhanh như vậy.
Nơi đây núi non trùng trùng điệp điệp, cảnh vật ở đâu cũng như nhau. Chỉ cần hắn hơi hơi phân tâm, sơ ý sẩy chân một cái, đàn ong sẽ bao vây ngay.
Hắn sẽ chết chắc chứ chẳng cần nghi ngờ gì nữa!
May mà có Bạch Ngưng Băng chống đỡ phía sau, trước mắt Phương Nguyên cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Hắn thúc dục chân nguyên, nuôi dưỡng cổ Bối Giáp sau lưng.
Da lưng của hắn gồ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218011/quyen-1-chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.