Cá sấu dung nham sống dưới lòng đất, nơi đó chỉ có Thú Vương mới có khả nănng chui lên mặt đất, hít thở không khí ẩm ướt tơi xốp, hưởng thục ánh nắng ấm áp.
Bạch Ngưng Băng cắn răng đứng lên.
Chỉ có một mình hắn sử dụng cổ Ngạc Lực. Hiện tại sức mạnh của hắn đã tăng lên đáng kể nhưng vẫn chưa ngừng Ngạc Lực được, vẫn chưa ổn lắm.
Cá sấu dung nham ngủ thật say, lúc Bạch Ngưng Băng đi được năm mươi bước, nó mới mở to hai mắt, để lộ con ngươi màu đồng.
Khì khì!
Nó chầm chập nhúc nhích, quay đầu lại, mũi phun ra hai luồng khí nóng rực.
Vẻ mặt Bạch Ngưng Băng trở nên nghiêm trọng, dù hắn đã dùng cổ Thiên Bồng vẫn cảm thấy một luồng hơi nóng rát phả vào mặt.
Hắn không đem răng cưa rết vàng ra nữa mà lấy một thanh đao hai đầu màu máu.
Đao vung lên chém trúng con cá sấu, làm rớt mấy miếng vảy đuôi, đau đớn làm nó gần như phát điên.
Nó nhắm Bạch Ngưng Băng, há miệng thật to, phun ra một quả cầu dung nham màu đỏ sậm.
Quả cầu dung nham lớn bằng một đứa trẻ, Bạch Ngưng Băng không dám cản lại, đành tránh qua một bên.
Ầm ầm!
Quả cầu dung nham vạch một đường dài giữa không trung, bay lên trên núi đá.
Một tiếng nổ lớn vang lên, núi đá nứt ra, lửa cháy bốn phía.
Một đám khói hình nấm bốc lên rồi dần dần tan bớt. Tại nơi phát nổ xuất hiện một cái hố to, dung nham bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3218009/quyen-1-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.