“Phụ thân!” Nhìn thấy vết máu, Thiết Nhược Nam kinh hô.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn cũng bay đến, một phát bắt được Thiết Nhược Nam, sau đó cũng không dừng lại, bay thẳng về phía xa.
Biến cố đột ngột khiến tất cả đều ngây ra.
“Xem ra Thiết Huyết Lãnh lành ít dữ nhiều. Haha, gần ngàn năm không gặp, sư huynh, huynh làm đệ vừa vui vừa kinh ngạc đấy.” Trên bầu trời cách mặt đất trăm trượng, một lão giả Cổ sư đang quan sát, biểu hiện vô cùng lạnh lùng.
Mái tóc ông ta bạc trắng, lông mày cũng bạc luôn, đang ngồi trên một con hạc lớn, bàn tay phải mở ra, chính giữa có một con Cổ trùng màu đỏ.
Con Cổ trùng này óng ánh, long lanh, giống như Hồng mã não, hình dáng tương tự con ve, lúc này đang phát ra ánh sáng mờ ảo, trực chỉ Cổ Nguyệt sơn trại.
“Sư huynh, cho dù huynh trốn đến đây, cũng sẽ bị ta tìm thấy thôi. Năm đó, huynh đoạt mất cơ duyên của ta, lần này, ta sẽ trả lại cho huynh gấp trăm lần.”
Bạch mi lão nhân nghiến răng nói, gương mặt hiện lên cừu hận sâu nặng.
.....
Bầu trời xanh trong, mây bay từng đám.
Cổ sư lão giả cưỡi trên bạch hạc, bên dưới đôi lông mày trắng sắc bén như lưỡi đao là đôi mắt tỏa ra sát khí thâm trầm.
“Ha ha ha, mối thù này, để đám con cháu hậu bối của ngươi đến chịu cũng được đấy.” Lão cười phá lên, nhìn xuống chiến trường bên dưới, duỗi ngón tay gầy như que củi ra, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217985/quyen-1-chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.