Dịch giả: Thảo
Phương Nguyên nhìn Bạch Ngưng Băng cho tới khi bóng y khuất dần.
“ Chứng kiến thế gian phấn khích…” Hai tròng mắt của thiếu niên lóe lên một tia ngưng trọng. Không hề mê mang Bạch Ngưng Băng, đem so với lúc trước càng thêm nguy hiểm.
Hắn càng không bận tâm tới sinh tử thì hắn càng gần với cái chết, càng nhanh chóng bộc phát ra phong thái của thể Bắc Minh Băng Phách vô song.
“Muốn tái chiến với ta lần nữa” Phương Nguyên khẽ cười, “ Phải để ngươi thất vọng rồi...”
Ngay khi thoát khỏi vòng vây sói dữ đang cuồn cuộn tuôn trào kia, Phương Nguyên quyết định phải tức khắc rời khỏi núi Thanh Mao.
Cùng Bạch Ngưng Băng chiến đấu mặc dù cũng có chút thú vị, nhưng ích lợi đó không đáng nhắc đến.
Bạch Ngưng Băng định nghĩa niềm vui thích của y chính là Phương Nguyên, nhưng đó là do y còn trẻ tuổi, tầm nhìn chỉ giới hạn ở quanh núi Thanh Mao này.
Cùng với Phương Nguyên hoàn toàn không giống nhau.
Ở lần trọng sinh này, với hắn Thanh Mao sơn chỉ là một điểm khởi đầu.
Phàm là người có chí hướng lớn, nhất định cũng phải mang lý tưởng rộng lớn, không câu nệ những thứ tiểu tiết cùng kẻ khác.
“Cần phải nhanh rời đi, Giảo Điện Bái so với Lôi Quan Đầu Lang càng thêm giảo hoạt, càng khó đối phó hơn. Dựa vào lực lượng hiện có của Bạch gia hay bộ tộc Cổ Nguyệt cũng khó có thể ngăn cản. Trừ phi hiện tại có Ngũ chuyển Cường giả xuất hiện ngăn cơn sóng dữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217962/quyen-1-chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.